Chương 161: Bảo tàng
“Đó là cái gì?” Tô Mộc nhanh mắt đã nhìn thấy chất khí màu xanh lá cây bay từ trong cơ thể tôi ra, giọng có chút gấp gáp hỏi tôi.
“Cụ thể em cũng không biết, từ lần trước sau khi đi khỏi yêu hồ thì trong cơ thể em có một đoàn khí xanh, hẳn là yêu khí.” Tôi nói.
“Yêu khí?” Sắc mặt Tô Mộc trở nên đặc biệt nghiêm túc, không để ý hướng đi của đoàn yêu khí kia mà nhào tới bên tôi.
“Tô…” Tôi vừa định gọi tên anh ấy, nhưng chỉ kịp gọi một tiếng đã chấn động mạnh một cái.
Một cổ lạnh lẽo trong nháy mắt đã xâm nhập vào tôi, Tô Mộc cứ như vậy nhảy vào thân thể tôi, cùng tôi chồng lên nhau.
Tôi bối rối, chỉ cảm thấy Tô Mộc đã hóa thân thành một đạo âm khí lẻn vào trong thượng đan điền của tôi, không tìm được yêu khí lại xuống tới trung đan điền.
Tôi cũng vội vàng ngưng thần tiến vào trung đan điền, vừa vặn nhìn thấy Tô Mộc cả người đen nhánh đang đứng đối diện với đoàn yêu khí màu xanh kia.
Bọn họ thật giống như kiêng kỵ lẫn nhau, không bên nào cử động, nhưng tôi vừa vào tới đã nghe thấy Tô Mộc quát lên, bảo tôi ra ngoài trước.
Tôi nhất thời sợ run cả người!
Đã rất lâu anh ấy không tức giận với tôi như vậy.
Trong lúc nhất thời, tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, quên cả nên làm gì.
Hồi lâu cũng không thấy Tô Mộc cùng đoàn yêu khí kia có động tác gì, hai cổ khí giống như đều ngưng lại không ai quan tâm đến ai nhưng tôi có thể rõ ràng cảm nhận được giữa bọn họ tồn tại sự uy hiếp mãnh liệt, bất kể bọn họ ai động trước thì cổ khí còn lại nhất định sẽ đuổi theo, một trận đại chiến đang sắp xảy ra trước mặt.
Tôi lo lắng muốn chết, muốn khuyên Tô Mộc rời đi, dẫu sao trước giờ yêu khí kia cũng không có biểu hiện ác ý gì với tôi, hơn nữa Thuồng luồng tiên cũng đã nói điều đó chứng tỏ đoàn yêu khí sẽ không uy hiếp tính mạng của tôi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Tô Mộc căng thẳng như vậy tôi lại không dám nói gì, rất sợ chọc giận anh ấy đồng thời lại khiến cho yêu khí có cơ hội đánh đòn phủ đầu trước.
Do dự một chút tôi liền theo lời Tô Mộc nói, thối lui ra khỏi trung đan điền.
Cũng may Tô Mộc mặc dù ở trong thân thể tôi nhưng cũng không hạn chế hoạt động của tôi, nhân dịp anh ấy và yêu khí đang giằng co tôi liền đi tới trước tù hồn quan mà đoàn yêu khí vừa rồi đã biến mất.
Quan tài kia cũng giống như hơn trăm quan tài khác, nhìn bên ngoài không có gì khác biệt, tôi gõ hai cái cũng không thấy tiếng vang từ bên trong.
Điều này rất lạ, nếu như Tô Đoàn hoặc Đường Dũng không ở trong quan tài này thì nó có điều gì lạ?
Tại sao cổ yêu khí kia hết lần này tới lần khác chui vào trong này.
Tôi lại thử ngưng tụ một tia âm khí thăm dò trong quan tài.
Nhưng âm khí vừa tiếp xúc với tù hồn quan thì huyệt Thái Dương của tôi co giật đau đớn như đầu bị đập vào thanh sắt vậy. Thảo nào Tô Mộc không dò tìm được khí tức của bọn họ, hóa ra đừng nói ý thức tiến vào, ngay cả âm khí muốn dò vào cũng sẽ bị bắn ngược.
Mới vừa rồi nhất định Tô Mộc cũng đã bị như vậy.
Tôi quả thật không nhìn ra cỗ quan tài này có chỗ nào lạ, cũng không tìm được đầu mối ở những cỗ quan tài khác.
Khi tôi đang ủ dột thì Phong Thiên đã từ trên đi xuống, nhìn thấy hàng trăm cỗ quan tài giống nhau liền căng thẳng, biểu tình cũng đầy tan vỡ.
Thấy chỉ còn lại một mình tôi liền hỏi Tô Mộc đâu.
Tôi đành đem chuyện vừa rồi yêu khí đã chui vào trong quan tài, Tô Mộc đang ở trong người tôi giằng co với yêu khí kể cho Phong Thiên nghe.
Không ngoài dự đoán của tôi, Phong Thiên biết được trong người tôi có một cổ yêu khí màu xanh lá cây càng khiếp sợ so với lúc thấy hàng trăm chiếc quan tài, đi vòng quay tôi một hồi lâu, quan sát từ đầu tới chân tôi, nói: “Cô lại vẫn còn sống, không đúng a. Yêu khí sẽ cướp đoạt âm khí trên người cô, gạt bỏ dương khí trên người cô, cô không thể còn sống được.”
Vừa nói ông ta vừa tặc lưỡi lấy làm kỳ quái, vẻ mặt không hiểu được.
Tôi không có tâm tư nhìn ông ta kinh ngạc, bảo ông ta đừng suy nghĩ chuyện của tôi mà trước tiên hãy xem cỗ quan tài này có gì đặc biệt, tại sao cổ yêu khí vừa rồi chỉ chui vào một mình nó?
Thấy tôi hỏi ông ta mới chú ý tới việc chính, mỉm cười một chút rồi nói: “Mười phần thì có tám, chín phần trong này có người! Bởi vì yêu khí ăn âm diệt dương, trong này nhất định có người!”
Vừa nói ông ta đã móc ra Dương kiếm tiền Ngũ đế nhắm vào quan tài kia đập mạnh tới, đồng thời lại cất lên tiếng hát ma mị ban nãy.
Trong nháy mắt ánh sáng lại nổi lên, tôi sợ một hồi nổ tung sẽ khiến tôi bị thương liền vội vàng lui về phía sau, nhìn ông ta từ xa.
Tù hồn quan hiển nhiên tốt hơn tấm đá vừa rồi, tất cả lực lượng của ánh sáng vào truyền vào tù hồn quan đều bị hấp thu hết.
Không tới mười phút, phần nóc tù hồn quan tiếp xúc với thanh kiếm bắt đầu bị tan ra, lộ ra một lỗ nhỏ.
Tôi liền tiến tới, muốn nhìn xem bên trong quan tài bạc có người hay không. Nhưng tôi còn chưa lại gần đã có một bóng người mờ mờ từ trong quan tài bay ra ngoài, thật nhanh nhào về hướng tôi, bám lên người ôm tôi thật chặt.
“Chị sân bay, chị thật sự đã cứu bọn em, em cùng đại ca ở bên trong cũng sắp chết ngộp!” Nói chuyện chính là Diệu Diệu, thân ảnh nho nhỏ của nó đã hiện rõ trên người tôi.
Chẳng qua bị nhốt trong quan tài bạc một thời gian, mới đi ra rõ ràng thân thể không ngưng tụ rắn chắc như trước.
Xem ra cũng bị thương tổn.
Tôi nhìn gương mặt ấm ức của nó liền thấy đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy nó an ủi: “Thật xin lỗi, chị tới trễ. Đại ca em không sao chứ?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là anh ấy ở trong quan tài không có phút giây nào là không nhắc tới chị, em nghe cũng phiền chết. Chị nhanh tới tìm anh ấy đi, nếu không anh ấy không bị ngộp chết thì cũng bị bệnh tương tư chết.”
Vừa nói Diệu Diệu vừa tụt xuống khỏi người tôi, lôi tôi đi tới quan tài.
Tôi nghe Diệu Diệu nói vậy cũng không nói gì, nhưng đã lâu không gặp Đường Dũng, tôi cũng thật lo lắng cho anh ta, liền đi theo nó tới chỗ quan tài.
Vừa định thò đầu vào xem tình hình của Đường Dũng một chút thì từ trong quan tài bỗng nhiên một cánh tay như quỷ trảo thò ra hướng vào ngực tôi vươn tới.
Tôi bỗng cảm thấy lạnh trước ngực, cơ thể không tự chủ được lui về sau, khó khăn lắm mới tránh được ma trảo của Đường Dũng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra thì Tô Mộc liền từ trong cơ thể tôi xông về phía quan tài bạc, tóm lấy quỷ trảo, trực tiếp phá vã áo quan bạc lôi Đường Dũng ra.
“Lão quỷ? Sao lại là anh? Thật là đúng dịp…” Đường Dũng ra tới đầy dáng vẻ chột dạ, cười khan chào hỏi Tô Mộc.
“Đúng dịp sao? Nếu như không phải là tôi thì vừa rồi cậu đã làm rồi.” Mặt Tô Mộc đen lại, cắp mắt lạnh lùng trợn lên nhìn Đường Dũng.
“Làm sao biết, tôi sao biết Dương Dương tới Lạc Dương, vừa rồi thật là bất ngờ, tôi sợ là người xấu…” Đường Dũng cười lúng túng, đứng lên đẩy Tô Mộc ra, phủi bụi trên người mình. Sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra chào hỏi với tôi: “Dương Dương, sao em lại tới, là nhớ anh sao?”
“Nhớ cái đầu anh!” Tôi tức giận liếc anh ta một cái, biết anh ta trúng cơ quan tôi còn lo lắng như vậy, vừa rồi anh ta lại vẫn muốn giở trò với tôi.
Lo âu trong lòng tôi trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, cũng không phản ứng với anh ta, nghiêng đầu hỏi Tô Mộc tình huống vừa rồi là gì, không sao chứ?
Tô Mộc cũng không phản ứng với Đường Dũng nữa, lắc đầu với tôi một cái, nói đoàn yêu khí kia vô cùng mạnh, hơn nữa ở lõi yêu khí còn hình thành hình dạng cá âm, hẳn có liên quan tới cá âm nhỏ trước của tôi. Hơn nữa thông qua quan sát anh ấy phát hiện âm khí trong cơ thể tôi cũng từ từ bị yêu hạch hấp thu, mặc dù không biết tại sao yêu khí lại phải ở nhờ trong đan điền của tôi nhưng nó hấp thụ âm khí của tôi, sớm muộn cũng tạo thành uy hiếp cho tôi, chờ khi trở về anh ấy sẽ nghĩ biện pháp lấy nó ra.
Biết được yêu hạch có thể lấy ra, tinh thần tôi chấn động một cái.
Vốn tôi khổ não cũng vì bởi yêu hạch sẽ hấp thu lực cực âm, nếu quả thật lấy được yêu hạch ra thì tốt.
Nháy mắt tâm tình tôi tốt hơn nhiều, cũng không tức giận với Đường Dũng, nghiêng đầu tiếp tục tìm trong đám quan tài còn lại.
Có điều lương tâm tôi nói, yêu hạch mặc dù trộm lực cực âm của tôi nhưng nó đã hai lần giúp tôi, hơn nữa một hồi tìm Tô Đoàn vẫn còn phải dựa vào yêu khí.
Tôi vẫn thấy cảm ơn viên yêu hạch này.
Có lẽ cảm ứng được sự cảm kích trong lòng tôi, cá yêu hạch trong trung đan điền của tôi vẫy vẫy đuôi hướng về phía tôi, cử động một chút!
Tôi khiếp sợ, không khỏi đi nhanh tới tìm Tô Đoàn.
Không bao lâu sau, một cỗ quan tài bạc lần nữa hấp dẫn ra một đoàn yêu khí, có được kinh nghiệm tìm thấy Đường Dũng, lần này chúng tôi không chút do dự để Phong Thiên ra tay phá vỡ áo quan bạc, cứu Tô Đoàn ra.
Tình trạng Tô Đoàn cũng không tệ, chẳng qua sau khi ra ngoài lại không nói câu nào, ngồi xuống đất lấy ra giấy bút vẽ tới vẽ lui.
Tôi thấy cậu ta khác thường như vậy không khỏi chú ý, nhìn xem cậu ta đang vẽ cái gì.
Nhưng tôi vừa định tiến đến liền bị Phong Thiên ngăn lại, hai mắt ông ta nóng bỏng nhìn Tô Đoàn, nói: “Cậu ta đang viết chú văn trong tù hồn quan. Không hổ là con cháu nhà họ Tô, bị nhốt bên trong còn phát hiện giá trị to lớn của lời niệm chú tù hồn để ghi nhớ. Người trẻ tuổi này tiền đồ cũng không hạn chế!”
Nói xong trong mắt ông ta mơ hồ hiện ra một tia ý tham, nhìn có vẻ rất muốn có lời niệm chú kia.
Tôi không có hứng thú với chuyện này, thấy Tô Đoàn cùng Đường Dũng không sao liền nói phải đi về.
Ai ngờ tất cả mọi người đều phản đối.
Thậm chí Diệu Diệu còn kéo tay tôi, nói: “Chị, bây giờ sao có thể về. Nơi này chính là một bảo tàng lớn, chị có biết trong mộ có bao nhiêu bảo vật không? Tùy tiện cầm một hai món đã đủ cho chị cùng đại ca sinh sống nửa đời sau.”
“Thật không?” Tôi giật mình nói.
Sau đó tôi mới nhận ra câu hỏi của mình thật ngu, đây chính là mộ của Võ Tắc Thiên, hơn nữa chưa bao giờ bị kẻ trộm đến lấy, bảo vật trong bộ bà ấy chắc chắn mỗi một món cũng có giá trị không tưởng.
Nghĩ tới đây tôi có chút kích động, cẩn thận bật nhảy thật nhanh không kịp đợi muốn đi xem một chút.
Dù là không chạm vào, được nhìn thấy cũng là tốt rồi…
Tô Mộc cùng Đường Dũng hiển nhiên cũng có ý này, thấy Tô Đoàn còn chưa viết lại xong lời niệm chú tù hồn liền bảo Tô Đoàn cứ từ từ viết, bọn họ đưa tôi tới âm huyệt nhìn một chút.
Tô Đoàn gật đầu một cái, lạ là Phong Thiên với bảo vật trong mộ cũng không hứng thú, xung phong nhận việc ở lại giúp Tô Đoàn viết lời niệm chú tù hồn.
An trí xong, Tô Mộc mang tôi cùng Đường Dũng và Diệu Diệu trở lại mộ chính bên trên, sau đó dựa theo thứ tự nhất định dập tắt đèn trường minh trên vách tường.
Dập tắt đèn một hồi tôi liền phát hiện những chiếc đèn này dường như bị tắt theo hình vẽ của bát quái đồ, những ngọn đèn dầu giao này cũng được bày theo một bát quái trận, Tô Mộc tắt ngọn đèn cuối cùng thì một bát quái đồ hoàn chỉnh rốt cuộc đã hiện ra.
“Ầm…” Tiếng động của cối đá di chuyển, ở giữa trung tâm bát quái đồ một cái động đen ngòm cũng hiện ra theo sự chuyển động của cối đá.
“Vù…” Sự xuất hiện của cái động khiến một trận gió rét lạnh lẽo thổi tới, nhiệt độ phòng trong nháy mắt hạ xuống, thậm chí toàn bộ ngôi mộ đã có một tầng tuyết mỏng ngưng tụ.
“Dương Dương, lạnh không?”
“Dương Dương, mặc vào.”
Đường Dũng cùng Tô Mộc đồng thời lên tiếng, chẳng qua Đường Dũng vừa hỏi xong thì Tô Mộc đã cởi áo trên người mình khoác lên người cho tôi.