Chương 144: Đỡ đẻ thiên thai(hai)
Tô Mộc tuy là lão quỷ đã hơn trăm năm tuổi, tuy thực lực đã giảm mạnh nhưng động tác lại tương đối thuần thục, chỉ bằng vào khoảng thời gian vung tay lên thì một sợi âm giống như sợi tóc đã bay trong không khí, xông đến bụng tiểu Thúy.
dù biết thực lực Tô Mộc hiện rất kém cỏi, nhưng khi thấy anh dẫn sợi âm đi ra, lòng tôi chợt đau thắt lại, giống như có dao đâm xoắn vào trong tim.
Sợi âm lại nhỏ đến như vậy, thậm chí còn không to bằng sợi âm tôi dẫn ra, Tô Mộc trải qua trăm năm mới trở thành lệ quỷ, trong thoáng chốc đã bị đánh thành quỷ mới, đây là cảm giác gì chứ?
Dường như một vận động viên đang ở thời kì đỉnh cao rồi bị bại liệt vậy, không thể tùy ý điều khiển cơ thể của chính mình nữa?
mà tạo thành hết tất cả đều chỉ vì cứu tôi.
Tôi nhìn Tô Mộc đang chăm chú tụ sợi âm thì thấy đau lòng, nước mắt bất tri bất giác chảy ra từ hốc mắt.
Tô Mộc bây giờ lo không được để ý đến tôi, toàn bộ tâm tư của anh đặt tại sợi âm nọ, tuy rằng sợi âm nhỏ như vậy, anh lại như cố hết sức điều khiển nó, không lâu sau mồ hồi đã rịn đầy trán anh.
Tôi cũng không giúp được gì cho anh, thấy Tô Mộc tuôn mồ hôi như vậy, bèn rút ra một tờ khăn giấy lau mồ hôi giúp anh.
“Đợi đã!” Đường Dũng đột nhiên kinh hô một tiếng, khiếp sợ nhìn tôi.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Tôi bị dọa cả người run lên, thiếu chút nữa vứt luôn tờ khăn giấy.
Chớp mắt Đường Dũng đã bước qua, thận trọng cầm lấy tờ khăn giấy ban nãy tôi dùng lau mồ hôi cho Tô Mộc, nhìn qua nó, mày thoáng cau lại: “Đây là cái gì?”
ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm vào vị trí đã bị thấm ướt trên khăn giấy rồi hỏi tôi.
Tôi bị anh hỏi đến ngây người: “Mồ hôi.”
Vừa nói xong tôi liền run cả người, bỗng nhiên kịp phản ứng lại.
Tô Mộc là quỷ, là âm quỷ, bản thân âm quỷ không có nước mắt, càng không có mồ hôi, vậy chất lỏng này ở đâu mà ra chứ?
Lòng tôi kinh ngạc, tầm nhìn thoáng chốc dừng trên người Tô Mộc.
Chỉ là tôi còn chưa kịp hỏi anh chuyện gì xảy ra, Tô Mộc đã trầm giọng nói: “ra!”
Khi nói, tiểu Thúy vẫn im lặng đột nhiên nổi giận gầm một tiếng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng, theo đó là quần bà ta bị chất lỏng đục ngầu làm ướt đẫm.
Tôi lập tức bị dọa đến choáng váng, căng thẳng nhìn Tiểu Thúy đau khổ giãy giụa, hỏi Đường Dũng phải làm gì bây giờ.
Đường Dũng và Tô Mộc vậy mà cùng nhau quay lưng lại, chỉ chừa lại tôi một người bị hù đến luống cuống tay chân trước Tiểu Thúy.
“Cởi quần bà ta ra, túm đứa trẻ ra ngoài!” Đường Dũng vội nói.
“ừm.” Tôi đáp lại một tiếng, lập tức làm theo lời Đường Dũng, cởi quần của Tiểu Thúy ra, sau đó lấy can đảm nhín về giữa hai chân Tiểu Thúy.
Còn chưa nhìn rõ ràng tình hình, giữa chân Tiểu Thúy đã phun ra một ngụm máu màu đen nhánh, sau đó một quả cầu thịt tròn vo nhô ra.
“Ra rồi, hình như là cái đầu!” Tôi chớp mắt kích động, vừa sợ vừa vội, giơ hai tay run cầm cập muốn chạm vào.
Chỉ là tôi còn chưa đưa tay qua đã có một bàn tay lạnh như băng kéo tôi về phía sau lưng, sau đó liền cảm nhận được một luồng gió âm thổi qua, tay Tô Mộc đã che lại trước mặt tôi.
Mà quả cầu thịt đầu người kia vậy mà há miệng rộng, lộ ra hàm răng đầy răng nanh nhọn hoắt, cắn một ngụm vào trên bàn tay thon dài của Tô Mộc
“Tô Mộc!” Tôi bị dọa hét lên một tiếng, vô ý thức muốn đẩy cái đầu yêu quái kia ra, có điều tôi còn chưa giơ tay ra , cánh tay khác của Tô Mộc đã ôm lấy tôi: “Đừng đụng vào nó! nó đã bị yêu hóa rồi!”
Nói xong, Tô Mộc kéo mạnh tay đang bị cắn chặt lại, rồi trở tay túm chặt cái đầu kì quái kia lại, kéo nó ra khỏi cơ thể tiểu Thúy!