Chương 115: Trang nhất báo(hai)
Sau đó cậu ấy nói phải đi siêu thị mua ít đồ dùng sinh hoạt nên liền ra cửa.
Vừa ra cửa cậu ấy liền nhấn mạnh tôi đừng ra khỏi cửa, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Hiện tại Đường Dũng bị thương nên tôi phải chăm sóc anh ta, còn phải chăm sóc cha mẹ nên tự nhiên sẽ không rời khỏi nhà.
Chỉ có điều tuy tôi đã tìm được nơi ẩn giấu cương thi của phái Cản Thi nhưng vẫn không tìm được Thuồng Luồng tiên.
Mà còn có một bộ cương thi đã chạy trốn, Cường Tử đã đuổi theo bà ta mất rồi nên cũng không biết Cường Tử bây giờ ra sao?
Nghĩ đến đây tôi lập tức móc điện thoại ra gọi cho Cường Tử, xác nhận xem anh ta có an toàn hay không.
Tiếng tút tút truyền đến báo máy bận, không có người nghe.
Lòng tôi liền nặng trĩu, cảm thấy Cường tử nhất định là lành ít dữ nhiều.
Gọi không được cho Cương Tử, tôi liền mở ra weibo lướt hai lần, muốn theo dõi xem có tin tức về án mạng xảy ra ở Giang Minh hay không.
Ai ngờ còn chưa tìm được tin tức về Giang Minh, đã thấy mục tìm kiếm đang hot nhất với tiêu đề: xuất hiện cương thi ở nơi nào đó...
Tôi lập tức giật nãy mình, mở ra trang báo nọ.
Tin tức tỉ mỉ hiện ra, chỉ thấy có người phát liên tục đến 9 tấm ảnh, 5 tấm trước là ảnh một người bị cắn đến cả người là máu, trên dưới cả cơ thể điều là lỗ máu sau hoắm, nhìn liền biết viết thương do răng sắt nhọn cắn ra.
Bốn tấm sau là hình ảnh cương thi rất khủng bố đã từng được quay trên phim, có thể là do để góp đủ 9 tấm ảnh nên lúc đăng lên khá lộn xộn, 5 tấm trước mặc dù được đăng lộn xộn, trên thân người nọ đều là máu, có điều vẫn có thể nhìn ra, anh ta là Cường Tử!
Người nọ lúc nãy còn sống sờ sờ, bây giờ đã bị cắn thành bộ dáng này, cả người tôi liền choáng váng không thể nói nên lời đây là cảm giác gì.
Đau khổ? Bi thương ư? Tự trách ư? Hay là áy náy đây?
Có lẽ đều có cả, nếu tôi cản được anh ta có lẽ anh ta đã không chết.
Nhưng có điều Cương Tử tại sao lại đuổi theo bà lão nọ, ngay cả Đường Dũng đều bị bà ta cào bị thương, mà anh ta chắc chắn đã biết bà ấy đã biến thành cương thi còn hết mình đuổi theo bà ấy, chẳng lẽ đó là mẹ anh ta?
Tôi đang nghỉ ngợi, tiêu đề nhanh chóng bị đổi mới, hiện ra là: xuất hiện ma đầu giết người ở Giang Minh.
Mà ở dưới vẫn có ảnh minh họa như trước, trong ảnh là trong một cái thôn, trái phải hai bên đường nằm ít nhất hơn 10 xác chết, mỗi bộ xác chết đều máu me đầy người.
Bình luận phía dưới đều nói là do cương thi gây án, Giang Minh xuất hiện cương thi,...
Tin tức truyền ra rất nhanh, mà độ nóng thì không ngừng dâng lên, cứ cách mỗi giây đồng hồ thì lại có một loạt tấm ảnh được đăng lên.
Người tử vong nhiều như vậy mà còn chết quỷ dị như thế, toàn bộ mạng internet đều như bị nổ tung, Giang Minh trong nháy mắt được đưa lên “đầu sóng ngọn gió’.
Tôi lập tức gọi điện cho Tô Đoàn, bảo anh ta xem weibo, việc này xảy ra dưới mí mắt nhà họ Tô nếu như lúc trước họ mặc kệ nhưng bây giờ có cương thi chạy ra ngoài, Tô Thịnh cũng không thể mặc kệ được nữa đi?
Tô Đoàn nói sẽ nhìn ngay, chờ tôi cúp điện thoại lần nữa tìm kiếm lại thì trang nhất đã khôi phục bình thường, đều là tin các ngôi sao ngoại tình, khi tôi tìm kiếm chữ cương thi Giang Minh thì đã không tìm được nữa.
Không đến một phút đồng hồ, tất cả mọi chuyện liên quan đã bị xóa sạch sẽ, mà cũng đúng, tin tức lớn như vậy nếu tùy tiện truyền bá ra thị sẽ gây nên chấn động, chính phủ Giang Minh sẽ gặp áp lực rất lớn.
Quan hệ giữa Tô Thịnh và chính quyền khá tốt đẹp, nếu chính quyền đã biết chuyện này thì sẽ để cho Tô Thịnh ra tay xử lý.
Xác định được điều này tôi cũng không còn lo lắng, lên lầu nhìn xem Đường Dũng.
Vết thương trên người anh đã được xử lí xong, vết thương trên mông được bó bằng tấm vải trắng rất dày, nằm sấp trên giường.
Nhưng vẫn chưa tỉnh. May mà không còn độc thi nên thần sắc đã tốt lên rất nhiều.
Thấy anh không có chuyện gì, tôi đến phòng cha mẹ xem họ rồi mới xuống lầu nghỉ ngời.
Trải qua giày vò tối hôm qua đã khiến tôi mệt mỏi vô cung.
Ngủ được hơn nửa ngày, đợi đến khi tỉnh ngủ thì Diệu Diệu đã trở lại, trước mặt nó chất một đống đồ, chắc là của Tô Đoàn mua về, vẻ mặt nó đang ủ rũ không biết phải làm sao.
Thấy tôi tỉnh nó lập tức chạy đến xin sự giúp đỡ cửa tôi, nói là đại ca nó đói rồi, nhờ tôi nấu chút gì đó cho Đường Dũng ăn.
Tôi gật đầu rồi tùy tiện nấu một phần cơm chiên trứng đưa lên cho Đường Dũng.
Mấy ngày kế tiếp, tôi đều nghe theo lời Tô Mộc ở lại ngôi biệt thự này, chưa từng bước ra ngoài, mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc Đường Dũng và cha mẹ thì ngồi ngẩn người ở phòng khách đợi kết quả kiểm tra sách vở từ Tô Đoàn.
Đợi được một tuần thì lòng tôi đã thấy bất an sốt ruột, thậm chí nghi ngờ có phải Tô Đoàn đã quên mất việc này rồi hay không.
Lúc tôi sắp chịu không nổi muốn gọi điện cho Tô Đoàn hỏi tình hình thì Tô Đoàn rốt cuộc đã đến đây.