CHƯƠNG 327: CHỈ CÒN MỘT CÁCH
“Trưởng thôn… Ông lại có nhiều tiền như vậy!” Lão Cửu trừng trực nhìn đống tiền, sau đó không dám tin nhìn trưởng thôn.
Mặt trưởng thôn lộ qua vẻ lúng túng, có điều ông ta rất nhanh lấy túi nilon đựng tiền vào, sau đó đóng ván lại, nói: “Nhiều cái gì… Đây cũng không phải là của riêng của tôi, không phải là tôi tạm thời cất giữ giúp mọi người sao, lỡ như tương lai bị người khác phát hiện thì trưởng thôn là tôi đây cũng xong rồi! Tiểu tử thối như cậu cũng không nên ra ngoài nói bậy bạ với người khác!”
Nói xong trưởng thôn còn trợn mắc hung ác nhìn Lão Cửu, sau đó cười lúng túng với tôi một cái, giải thích số tiền này cũng không phải do ông ta lấy từ trong mộ, là do người dân sau khi xuống mộ đi về đã giao cho ông ta, nhờ ông ta thay mặt cất giữ, đây đã là tất cả số tiền cổ người dân mang về, không còn nữa.
Lúc này tôi không quan tâm tới những đồng tiền này là do ai trộm về, nhận túi tiền liền liếc qua một cái, rất nặng, phải chừng mấy trăm đồng.
Hơn nữa Thuồng luồng tiên có thuật pháp dùng tiền đẻ ra tiền, có lẽ từng này cũng đủ rồi, tôi liền bước nhanh hướng về phía mộ Võ Tắc Thiên.
Trưởng Thôn cùng Lão Cửu thấy tôi vội vã đi liền bước nhanh theo sau.
Đến khi chúng tôi tới mộ Võ Tắc Thiên đã hơn nửa giờ đồng hồ, tôi cho rằng Thuồng luồng tiên sẽ còn chặn ở cửa hang nhưng không ngờ khi chúng tôi tới đã không thấy Thuồng luồng tiên đâu. Toàn bộ lối xuống mộ cổ mở to trống rỗng đen ngòm như một cái miệng đang há ra từ lòng đất chờ đợi nuốt chúng tôi vào.
“Cô gái, đây là thế nào? Vị cao nhân cô vừa mới nói đâu?” Trưởng thôn thấy cửa hang rộng mở liền sửng sốt một chút, khi mở miệng giọng đã không còn tốt như ban nãy, giống như nghĩ tôi là kẻ lừa gạt vậy, chỉ là chưa dám trở mặt với tôi.
“Tôi cũng… không biết.” Lòng tôi đầy lo lắng.
Lúc này chắc chắn Thuồng luồng tiên sẽ không bỏ mặc tôi bất kể có điều gì xảy ra, bây giờ không thấy ông ta chẳng lẽ tôi đã chậm trễ, Thuồng luồng tiên không chống nổi đã bị quỷ yêu trong mộ kéo vào?
“Không biết?! Nha đầu, chẳng lẽ ngươi muốn lừa gạt thôn chúng ta, chuyện yêu quái chuột trả thù cũng chỉ là do cô bịa ra?” Sắc mặt trưởng thôn nhất thời có chút khó coi, lạnh giọng nói.
Chẳng qua lời ông ta còn chưa dứt thì dưới chân chúng tôi đột nhiên phát ra một tiếng ‘uỳnh’ thật lớn, sau đó mặt đất rung lên kịch liệt.
Dường như trong nháy mắt trận động đất đem cửa hang vốn không lớn lắm xé toạc ra một lỗ hổng lớn, khiến tôi cùng trưởng thôn và Lại Cửu bị trượt vào trong hang.
Xong rồi!
Theo bản năng tôi liền lấy ra một đoàn yêu khí bao trùm toàn thân tránh cho trên đường trượt xuống bị thứ gì làm bị thương.
Có điều trưởng thôn và Lão Cửu lúc này tôi đã không quản được, yêu khí này là của bản thân tôi, đối với người khác không có tác dụng gì, chỉ có thể mặc cho bọn họ bị trượt xuống, sống hay chết đành để cho số mạng.
Có yêu khí bảo vệ tôi miễn cưỡng có thể khống chế được tình hình, tốc độ rơi xuống bị chậm đi rất nhiều. Nhân lúc này tôi liền nhanh chóng tạo ra một ngọn quỷ họa trên đỉnh đầu chiếu sáng bên trong khu mộ.
“Dương Dương, ngươi mau xuống đây!” Ngay lúc này từ phía dưới bỗng nhiên truyền tới âm thanh của Thuồng luồng tiên. Lúc này Thuồng luồng tiên ở trong lòng tôi nhất định chính là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nghe được âm thanh này hẳn ông ta không sao, trong chớp mắt tôi liền bình tĩnh lại, gọi Thuồng luồng tiên một câu bảo ông ta trợ giúp trưởng thôn cùng Lão Cửu, tránh cho bọn họ bị ngã chết.
Chẳng qua tôi còn chưa dứt lời thì phía dưới đã truyền tới hai tiếng kêu rên, sau đó là tiếng của Thuồng luồng tiên: “Muộn rồi, hai người bọn họ đã ngã xuống…”
“Còn sống không?” Tôi liền hỏi.
Trong lòng có chút tự trách, dẫu sao bọn họ đã đưa tiền đồng cho tôi, tôi không cần phải mang họ tới đây mới đúng. Huống chi bây giờ chỉ có bọn họ là từng gặp ông chủ mua bán đồ cổ kia, bọn họ muôn ngàn lần không nên xảy ra chuyện gì!
“Yên tâm đi, vẫn sống tốt, có điều có người khác tình hình không ổn lắm.” Thuồng luồng tiên nói.
Nói xong cũng không biết ông ta làm gì, yêu khí trên người tôi bỗng nhiên yếu đi khiến tôi mau chóng bị tuột xuống dưới hang.
Ở phía dưới trưởng thôn cùng Lão Cửu vẫn đang nằm trên mặt đất, tôi rơi xuống cũng không đến nỗi bị ngã đau
Sau khi tôi rơi xuống Thuồng luồng tiên liền tới đỡ tôi dậy, cũng không để ý xem trưởng thôn và Lão Cửu đang thế nào, ông ta trực tiếp kéo tôi đi sâu vào trong huyệt mộ.
Lúc này chúng tôi đã tới đại sảnh hoàn toàn trống rỗng kia, trong đại sảnh chỉ có mấy pho tượng, Thuồng luồng tiên mang tôi đi xuyên qua pho tượng vào trong âm huyệt. Không tới mấy phút tôi đã ngửi được mùi máu tanh nồng đậm.
“Thuồng luồng tiên, nơi này làm sao lại…” Tôi muốn hỏi Thuồng luồng tiên tại sao nơi này lại có mùi máu tanh nồng nặc như vậy, có phải là có người bị thương ở đây, chẳng qua tôi còn chưa nói xong thì đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây người.
Toàn bộ âm huyệt bây giờ đã là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là dấu vết đánh nhau, hơn nữa trên mặt đất đang nằm la liệt xương cốt không biết của loài động vật gì.
Những bộ xương cốt này hiển nhiên không phải là vừa mới chết, máu thịt trên người đã sớm tiêu hết chỉ còn lại từng bộ xương trắng tản ra màu sắc nhờ nhờ.
Nhìn qua dị thường rợn người.
Tôi lại càng thấy căng thẳng, hỏi Thuồng luồng tiên: “Đây là động vật gì? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn nhiều như vậy? Lần trước khi tôi tới đây âm huyệt rõ ràng rất sạch sẽ.”
“Đây chính là những quỷ yêu.” Thuồng luồng tiên nói.
“Cũng như con người, yêu vật sau khi chết sẽ biến thành quỷ, toàn bộ yêu khí trên người sẽ biến đổi thành âm khí. Chỉ là quỷ yêu bởi vì khi còn sống là yêu cho nên khi chết biến thành quỷ sẽ khó đối phó hơn nhiều có với con người nhiều. Hơn nữa số lượng yêu quỷ nơi này quá nhiều, cho dù là ta cũng không cách nào tay không tiêu diệt bọn chúng được.” Thuồng luồng tiên vừa nói trên mặt liền hiện lên vẻ ngưng trọng, giống như có chuyện gì đó chưa nghĩ ra.
Tôi liền hỏi ông ta: “Nếu ông không cách nào tiêu diệt bọn chúng thì làm sao ông xuống được đây? Tôi mang tiền đồng tới đây đã không thấy tăm hơi ông đâu, vừa rồi còn sợ hãi muốn chết.”
Nói xong tinh thần tôi bỗng nhiên đơ một cái, kịp nhận ra, cả kinh hỏi: “Ông vừa nói ông không tiêu diệt quỷ yêu vậy hơn ba trăm quỷ yêu vừa rồi vẫn còn trong mộ này?”
Thuồng luồng tiên xua tay: “Không còn. Trong mộ này thật ra so với long mạch còn sạch sẽ hơn, chu vi mười dặm quanh đây thì không dám nói nhưng trong âm huyệt này chỉ có âm khí tinh khiết, không có bất kỳ hồn phách nào. Chỉ có điều…”
Nói đến đây Thuồng luồng tiên lại nhíu mày.
“Chỉ có điều gì?” Tôi cũng nôn nóng sắp điên, thấy Thuồng luồng tiên luôn ấp a ấp úng liền hỏi.
“Chỉ có điều ta quả thực không nghĩ ra hơn ba trăm quỷ yêu kia tại sao lại bỗng nhiên mất tích? Dường như chỉ trong một cái nháy mắt lực kéo ta xuống từ trong mộ liền biến mất không thấy. Lúc đầu ta còn tưởng quỷ yêu trong mộ phát hiện ta là Giao long nên sợ hãi, kết quả xuống đây mới phát hiện bọn chúng đều biến mất vô ảnh vô tung, rất kỳ quái.”
Vừa nói ông ta còn lắc đầu một cái, thật giống như không muốn tiếp tục nói về vấn đề này liền chuyển chủ đề: “Chuyện quỷ yêu sau này hãy tính, bây giờ vấn đề trước mắt là yêu quái chuột túc trực bên linh sàng bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ. Theo ta được biết thân thể kiếp trước của ngươi được cất giấu trong một quan tài băng, quan tài băng kia chỉ có yêu quái chuột túc trực bên linh sàng mới có thể mở ra được, bây giờ nó còn đang hôn mê bất tỉnh, thân thể kiếp trước của ngươi cũng không cách nào lấy ra.”
Vừa nói Thuồng luồng tiên đã đưa tôi tới bên cạnh cái cây đại thụ mà lần trước yêu quái chuột túc trực bên linh sàng đã đưa tôi tới để tìm quan tài băng kia.
Lúc này cây đại thụ vẫn còn ở đó, cạnh cây có một đống to lù lù nằm đó, lông toàn thân đã mất đi vẻ sáng bóng mà trở nên u tối, không hề nhúc nhích thật giống như đã chết.