Chương 164: Mượn xác hoàn hồn
Đây là…
Tôi giật mình nhìn thiếu nữ kia, sắc mặt hồng hào an tĩnh nằm trong quan tài băng, da trắng như tuyết, tôi thậm chí có thể thấy hàng lông mi dài nhọn, hết sức cuốn hút.
Quả là một mỹ nhân đẹp như tạc tượng! Cho dù tôi cũng là nữ mà vẫn bị vẻ đẹp của cô ấy khiến cho ngây ngẩn. Nếu như nói Lâm Yến Nhi là tôi đã thấy đẹp như tiên, vậy thì cô gái trong quan tài này có thể nói là phiên bản đỉnh cao của Lâm Yên Nhi.
Dĩ nhiên, bọn họ mặc dù dáng dấp đều rất đẹp nhưng cảm giác cho người khác lại hoàn toàn khác biệt. Lâm Yến Nhi là vẻ đẹp lạnh lùng, trong sự xinh đẹp đó còn lộ ra một cổ khí tức nguy hiểm, thật giống như một con rắn độc sặc sỡ, chỉ cần đụng phải tuyệt đối sẽ không phải chuyện tốt.
Còn cô gái này thì xinh đẹp rất tinh khiết, giống như đứa trẻ vừa mới sinh ra không nhiễm một hạt bụi, khiến người ta không nhịn được sinh ra tâm tư muốn bảo vệ cô ấy.
Cô ấy là ai?
Sao lại xuất hiện trong mộ Võ Tắc Thiên?
Là ai đã nhốt cô ấy ở trong này?
Tâm trí tôi đã hoàn toàn bị những nghi vấn này chiếm cứ, thậm chí tôi quên cả thân phận quỷ của mình, cũng quên cả chuyện tôi phải nhanh chóng rời đi.
Hẳn cô ấy cùng Võ Tắc Thiên có quan hệ rất thân mật. Theo tôi biết, phụ nữ nổi danh trong thời Võ Tắc Thiên ngoại trừ bà ấy ra, đứng mũi chịu sào chính là Thượng Quan Uyển Nhi. Chẳng lẽ cô gái này là Thượng Quan Uyển Nhi?
Nhưng khi chết thì tuổi của Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã lớn, cho dù chôn theo Võ Tắc Thiên cũng không thể là ở tuổi này, cô gái trước mắt cùng lắm không lớn hơn tôi bao nhiêu, cho nên cô ấy chắc không phải Thượng Quan Uyển Nhi.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Trừ Thượng Quan Uyển Nhi, nữ giới triều Đường tôi cũng không biết ai khác.
Quan trọng hơn chính là, bất kể cô ấy là ai thì cũng là người thời nhà Đường, chết ít nhất hơn một ngàn năm mà thi thể lại có thể giữ không mục, còn trông rất sống động, cho dù người vừa mới tắt thở thì sắc mặt cũng không có khả năng hồng hào như vậy.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái trong quan tài băng, khiếp sợ vì không cách nào giải thích được. Ngay khi tôi đang chuyên tâm nghiên cứu cô gái trong quan tài thì không biết từ lúc nào yêu quái chuột cũng chui vào, xếp hàng cùng tôi đứng phía trước quan tài bằng băng, cặp mắt nhìn cô gái trong quan tài mười phần cung kính.
Khi tôi phát hiện ra nó có lẽ nó đã đứng rất lâu, nó thấy tôi đang nhìn nó liền khôi phục lại tinh thần, hướng về tôi kêu ‘chít chít’ rất nhỏ, sau đó hướng về phía quan tài mấp máy miệng.
Nó có ý gì?
Tôi có chút mờ mịt, không hiểu nhìn yêu quái chuột, lại nhìn cô gái một chút.
Chẳng lẽ nó bảo tôi đi vào, nằm ở trên người cô gái đó?
Ý niệm này vừa hiện lên khiến tôi giật mình.
Nhưng yêu quái chuột túc trực bên linh sàng bày tỏ ý rất rõ ràng, càng nhìn càng thấy giống như bảo tôi vào bên trong thân thể cô gái kia.
Tôi không thể làm gì khác hơn là lắc đầu với yêu quái chuột, nói không được, thân thể này cũng không phải là tôi, nếu tôi đi vào tránh không được đoạt xác.
Mặc dù cô gái này đã chết, thi thể là của cô ấy, hồn phách là của tôi, cho dù tôi đoạt lấy thi thể của cô ấy cũng không chắc điều khiển được.
Hơn nữa… thân thể cô gái này so với tôi đẹp hơn gấp trăm ngàn lần, đó cũng không phải là tôi, dùng thân thể này gặp lại Tô Mộc còn có thể tự nhiên hay không?
Anh ấy có thể nhận ra tôi sao?
Trong đầu tôi rối bời, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu tôi.
Yêu quái chuột thấy tôi cứ đứng đó không có động tĩnh gì, cơ thể to lớn lần nữa lại đi tới.
Không gian trong cột vốn đã nhỏ, nó nhúc nhích một cái liền chật chội hơn, chen lấn đẩy người tôi ngã vào quan tài băng.
‘Phốc’ một tiếng nhỏ, tôi lại xuyên qua quan tài làm bằng băng, ngã vào vừa vặn nằm lên người cô gái kia.
“A!” Tôi sợ hãi hét lên thất thanh, giùng giằng muốn bò dậy, kết quả tôi lại nghe thấy một âm thanh hoàn toàn xa lạ phát ra từ cổ họng tôi.
Mặc dù dễ nghe nhưng nó rất non, hiển nhiên đã rất lâu không phát ra âm thanh.
Cả người tôi run lên, đầu óc ngu đi, không dám tin cúi đầu nhìn một chút, tay tôi quả nhiên đã trở nên mịn màng trắng như tuyết, thân thể không có bất kỳ tạp chất gì, cũng không mặc bất kỳ quần áo nào, cứ như vậy không mảnh vải che thân nằm trong quan tài băng.
“Mày! Mày quay người đi!” Tôi thất sắc cả kinh, đưa tay che lại những nơi nhạy cảm, nói với yêu quái chuột.
Khiếp sợ là yêu quái chuột túc trực bên linh sàng lại nghe hiểu lời tôi nói, cung kính gật đầu một cái, chậm rãi xoay người không nhìn tôi nữa.
Tôi nhân cơ hội này quan sát thân thể một lần, không sai, tôi bây giờ đã gửi vào trong thi thể của cô gái kia, hơn nữa thân thể của cô gái kia dung hợp với hồn phách tôi lại tốt vô cùng, tôi có thể thoải mái giơ tay đá chân, giống như thân thể này vốn chính là tôi vậy.
Sau khi hiểu rõ tình cảnh, tôi muốn lần nữa quay lại trạng thái hồn phách, thoát khỏi cỗ thi thể này.
Nhưng vừa rồi là tôi bị yêu quái chuột ép hồn phách tiến vào, căn bản không biết điều gì phát sinh đã dung hợp với thi thể cô gái, muốn thoát khỏi thân thể cô ấy tôi cũng không biết nên làm thế nào. Cố gắng thử mấy cái nhưng đều giống như đem ý thức lôi ra khỏi cơ thể, căn bản là không thể làm được.
Sức lực của thi thể cô gái này dường như không tốt lắm, thử nghiệm mấy lần tôi đã mệt thở hồng hộc. Sau khi thấy quả thật không có biện pháp, không thể làm gì hơn là tôi đẩy quan tài bằng băng ra, trước tiên đi ra đã rồi nghĩ cách sau.
Sau khi ra khỏi quan tài, tôi hỏi yêu quái chuột túc trực bên linh sàng có y phục để mặc không, tôi không thể cứ không mảnh vải che thân như vậy.
Lần này yêu quái chuột giống như nghe không hiểu ý tôi nói gì, nghiêng đầu nhìn tôi mờ mịt, lắc đầu một cái.
Cho dù nó không phải là người mà chỉ là chuột, đây cũng không phải cơ thể tôi nhưng tôi bị nó nhìn vẫn rất không được tự nhiên, lần nữa bảo nó quay đầu đi, sau đó hỏi nó có thể mang tôi đi ra ngoài không?
Nó gật đầu một cái, sau đó di chuyển hướng tới thẳng vách cột.
Thần kỳ là cây cột kia giống như có cấm chế, không những không bị nó đâm vào hư hỏng mà còn trực tiếp để nó đi xuyên ra ngoài.
Tôi cũng vội vàng bước theo nhanh hơn, xuyên qua cây cột quay trở lại mộ chính.
Sau khi đi ra ngoài tôi nhanh chóng đi một vòng tìm xem có quần áo có thể mặc hay không. Cuối cùng quần áo không tìm được, miễn cưỡng thấy được một tấm vải rách, cũng không biết vốn là màu gì, lúc này đã u xám mục nát không còn hình dáng, xé một cái liền rách.
Cho dù vậy tôi cũng quấn nó lại đắp lên người tôi, sau đó hỏi yêu quái chuột rốt cuộc là thế nào, tại sao nó lại đẩy tôi vào trong cơ thể này.
Yêu quái chuột túc trực bên linh sàng chỉ kêu nhỏ hai tiếng, sau đó đưa chân chỉ chỉ ra bên ngoài đại điện, hẳn nó nói chuyện tôi muốn chạy trốn vừa rồi. Tôi nhìn đại khái, cũng không biết có ý gì, nhân cơ hội nó còn đang đối với tôi khá lịch sự, muốn chuồn.
Lần này yêu quái chuột túc trực bên linh sàng không còn muốn ngăn cản tôi nữa, ngược lại đi theo tôi lên đại điện phía trên, sau đó chỉ chỉ vào tôi, hướng về tôi phát ra từng trận tiếng gào.
Liên tiếp rống lên bẩy tiếng mới kết thúc, sau đó nó lại khom lưng, giống như đang cúi người với tôi vậy.
Là có ý gì? Vừa rồi liên tiếp kêu lên bảy tiếng là có ý gì?
Cúi người với tôi là vì sao?
Tôi nhìn nó không hiểu. Làm xong hết những thứ này nó liền chỉ chỉ tới lối đi ra khỏi mộ, không kêu nữa.
Hẳn nó có ý bảo tôi đi?
Tôi thử đi hai bước về phía cửa hang, làm bộ dạng muốn chạy trốn.
Nó không ngăn cản tôi.
Xem ra nó thật sự muốn thả tôi đi.
Mũi tôi cay cay, đột nhiên có chút áy náy. Vừa rồi còn trăm phương ngàn kế muốn chuồn. bây giờ nó thật sự thả tôi đi lại sinh ra một tia cảm thán không thôi.
Cho tới bây giờ tôi mới hiểu được, nó đối với tôi không có ý gì xấu, vừa rồi mặc dù động tác rất thô bạo đẩy tôi vào trong quan tài cũng là vì giúp tôi.
Ít nhất bây giờ tôi có thân thể, không còn là một cô hồn du đãng, cũng sẽ không sợ ánh nắng bên ngoài.
“Cảm ơn mày.”
Sau khi chân thành nói cảm ơn với yêu quái chuột túc trực bên linh sàng, tôi không do dự nữa trực tiếp leo ra khỏi mộ.
Bây giờ đại khái khoảng năm giờ chiều, mặt trời sắp xuống núi, ánh mặt trời không còn nóng bỏng như buổi trưa nữa, hơn nữa bây giờ tôi có thân thể, đối với ánh mặt trời đã không còn đáng sợ.
Những nhân viên khảo cổ bên trên vẫn còn ở đó, miệng hố sụt được quây lại nghiêm ngặt. Tôi lén lén lút lút tránh tầm nhìn của viên cảnh sát canh gác, đi vòng vào khu lều muốn tìm gặp Phong Thiên, kết quả nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng người Phong Thiên đâu, xem ra ông ta đã không còn ở đây.
Bất đắc dĩ tôi liền vào một lều dành cho nữ, lấy trộm bộ quần áo nữ mặc vào, sau đó đi cả đêm theo hướng về Giang Minh.
Bởi vì lúc tôi rời đi trời đã tối, hơn nữa bây giờ tôi không có chứng minh thư, không ngồi được máy bay, tôi đành đi vòng tới thôn của lão Cửu, nhờ lão Cửu lái xe đưa tôi quay trở về Giang Minh.
Vốn cho rằng ông ta không biết tôi là ai, sẽ cần phải năn nỉ ông ta. Ai ngờ ông ta nhìn thấy tôi liền híp mắt một cái, nở nụ cười dâm tà, cũng không để ý tôi muốn đi đâu liền đồng ý.
Nhìn nụ cười đểu của ông ta, nhìn một cái đã không thấy yên lòng, tôi cũng không vạch trần ông ta, trong lòng cười lạnh. Dù sao bây giờ tôi là quỷ, thân thể cũng là một thi thể, ông ta lá gan nhỏ như vậy, dám có hành động gì tôi sẽ dọa chết ông ta!
Ông ta lái xe đưa tôi chạy thẳng hướng Giang Minh, trên đường không ngừng bắt chuyện với tôi, tôi nhàn rỗi nhàm chán liền cũng cùng ông ta nói chuyện phiếm.
“Người đẹp, dáng dấp cô đẹp như vậy, đi đêm nhiều nguy hiểm, hơn nữa thôn của tôi ở nơi vắng vẻ như vậy càng không an toàn, cô tới thôn chúng tôi làm gì?” Lão Cửu hỏi.
“Ở đây không phải thấy một ngôi mộ cổ đời Đường sao, tôi học ngành khảo cổ, tới đây xem một chút.” Tôi nói, lời này lúc chúng tôi tới Tô Đoàn đã nói cùng ông ta.
Quả nhiên ông ta nghe được tôi học ngành khảo cổ, sắc mặt đổi một chút. Nhưng ông ta thấy gương mặt tôi mộc mạc như vậy, sắc tâm khiến lá gan lớn hơn, cười hắc hắc nói: “Khảo cổ hả, ba ngày trước tôi cũng đưa hai người học khảo cổ đi tới thôn chúng tôi, hẳn bọn họ cùng đội với cô, một nam một nữ, chắc cô biết.”
Ông ta miêu tả cho tôi vóc dáng tướng mạo của Tô Đoàn, vừa nói vừa liếc qua gương quan sát phản ứng của tôi.
Tôi thấy dáng vẻ cẩn thận của ông ta mà không nhịn được cười thầm, trên mặt lại làm dáng vẻ âm trầm thống khổ, nhỏ giọng nói: “Biết, bọn họ là bạn tôi, chúng tôi cùng nhau xuống mộ…”
Nói xong tôi cố ý trầm ngâm một chút, dáng vẻ giống như đang rất thống khổ, hít sâu vào hai cái mới tiếp tục nói: “Đáng tiếc, cả đội chúng tôi đi xuống chỉ một mình tôi quay lại được, bọn họ…”
Lão Cửu nghe vậy khẽ run lên, khiếp sợ nhìn tôi, mở miệng hỏi, giọng rõ ràng có chút lo lắng: “Bọn họ thế nào?”
“Không về được, vĩnh viễn cũng không về được. Toàn bộ đội chỉ một mình tôi ra được, hơn nữa không biết tại sao sau khi đi ra cả người tôi đều lạnh, giống như bị rơi vào hầm băng vậy. Không tin ông thử sờ một cái xem thân thể tôi có phải đang lạnh hay không?” Tôi giả thần giả quỷ nói, nói xong còn chủ động đưa tay ra trước mặt ông ta, để ông ta sờ.
Sắc mặt lão Cửu hết sức khó coi, nhưng ông ta thấy tôi đẹp vẫn còn chưa từ bỏ ý định, tay hơi run đặt lên cổ tay tôi.
Chỉ mấy giây ông ta rụt tay lại như bị điện giật, chân đạp phanh một cái suýt chết, khiếp sợ nhìn tôi: “Cô… cô…”
“Tôi thế nào?” Trong lòng tôi đã sớm cười như điên nhưng vẫn đanh giọng khẩu khí ác ý dọa lão Cửu. Đều nói kẻ ác lớn gan, ông ta làm nhiều chuyện thất đức như vậy mà lá gan lại nhỏ.