Chương 196: Hồ yêu(một)
Có lẽ bởi vì tôi nói thần bảo vệ kia là yêu cho nên ba Vũ Linh mở két sắt ra cũng không dám làm gì nữa, trực tiếp lui về phía sau, tỏ ý bảo chúng tôi đi tới kiểm tra.
Có két sắt ngăn trở nên tôi cũng không thấy được bên trong có yêu khí hay không, liền tiếnlên trước.
Chỉ có điều tôi vừa chưa đi được hai bước thì tay liền bị Tô Mộc giữ lại, nói: “Để anh đi.”
Nói xong anh ấy buông tay tôi, nhìn Tô Đoàn ở phía sau một cái.
Tô Đoàn lập tức hiểu ý, đi tới trước mặt che chắn tôi, sống chết không chịu để cho tôi tiến lên trước nửa bước.
Tôi không khỏi có chút lo lắng, bởi vì bằng bản lãnh của Tô Mộc, tôi rất ít khi thấy anh ấy thận trọng như vậy. Bây giờ anh ấy không chịu để cho tôi đi về phía trước xem xét nhất định yêu bên trong thật lợi hại.
Tô Mộc mặc dù là lệ quỷ, nhưng dựa trên đẳng cấp sinh vật thì yêu vốn cao hơn so với quỷ, quỷ và yêu cùng một cấp bậc so với nhau thì căn bản không phải là cùng đẳng cấp, nếu như yêu bên trong có cấp bậc cao một chút thì chỉ sợ Tô Mộc cũng sẽ không quá thuận lợi.
Lúc này quanh người Tô Mộc đã phủ một tầng khôi giáp âm khí đi tới két sắt trước mặt anh ấy, cũng không hỏi mật mã, tay trực tiếp xuyên qua lớp kim loại của két sắt đưa vào bên trong, sau đó cũng không biết anh ấy làm cái gì, két sắt phát ra tiếng ken két, cửa liền bắn ra.
Những người trong phòng bao gồm cả tôi cùng Tô Đoàn đều không tự chủ lui về phía sau hai bước, lo lắng nhìn chằm chằm vào bên trong két sắt, rất sợ bên trong đột nhiên xông ra quái vật gì.
Một hồi lâu bên trong không có động tĩnh gì, ngay cả Tô Mộc cũng ngẩn ra, đợi một lúc mới do dự quay đầu lại vẫy tay với tôi: “Dương Dương, em tới xem một chút, xem tượng thần phía trên có yêu khí không.”
Tô Mộc chịu gọi tôi tới nhất định là chắc chắn an toàn, tôi cũng không sợ liền đẩy Tô Đoàn ra đi tới, chỉ thấy trong két sắt lúc này có một thanh chắn ngang chia két sắt làm hai tầng trên dưới. Phía trên bày một tượng thần, bộ dáng giương nanh múa vuốt, trong tay còn cầm một đại đao, cũng không nhận ra được là ai. Phía dưới để một lư hương, bên trong đều là tro bụi, xem ra là chuyên để thắp hương cho tượng thần.
Ngoại trừ cái này ra trong két sắt không còn vật nào khác.
Tôi liền nhìn chằm chằm tượng thần phía trên, theo như gia đình Vũ Linh nói thì yêu nhất định sẽ ở nhờ tượng thần phía trên, nhưng tượng thần ở trong mắt tôi đúng thật là có hình dáng tượng thần, phía trên sạch sẽ, cho dù cũng có một tia yêu khí xanh nhạt bao trùm nhưng từ khi đi vào căn phòng này trên mỗi đồ vật đều có yêu khí bao trùm nhàn nhàn như thế, cho dù là ly uống nước ở trong mắt tôi cũng có một ánh sáng xanh bao trùm xung quanh.
Yêu khí trên tượng thần này cũng không hề khác những đồ vật khác, không đậm đà hơn bao nhiêu, hiển nhiên yêu vật cũng không ẩn thân ở phía trên tượng thần.
Tôi không khỏi nhíu mày, nhìn Tô Mộc một cái.
Tô Mộc cũng nhìn tôi, trong ánh mắt mang ý hỏi, hiển nhiên muốn hỏi tôi tượng thần này có vấn đề hay không.
Tôi lắc đầu một cái, đem tình huống của tượng thần nói cho Tô Mộc.
Tô Mộc giống như đã sớm đoán được sẽ là kết quả này, cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Nếu như vậy chúng ta chờ đi, cô bé kia đến buổi tối sẽ nghẹt thở nhất định có liên quan tới yêu vật kia, chúng ta chỉ cần canh ở đây vào buổi tối là được.”
Nói xong Tô Mộc lần nữa đóng tủ sắt lại, còn đem khung ảnh của Vũ Linh cũng treo lại như cũ.
Lúc này cũng đã hơn sáu giờ chiều, thấy chúng tôi sẽ ở lại tối nay ba mẹ Vũ Linh liền chuẩn bị cho chúng tôi bữa tối, Tô Mộc cũng không từ chối, còn cố ý bảo tôi và Tô Đoàn ăn nhiều hơn một chút, dẫu sao tối nay có thể chúng tôi sẽ phải canh cả đêm.
Tôi gật đầu liên tục, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi đi theo Tô Mộc làm những chuyện loại này nhưng trong lòng tôi vẫn vừa sợ lại kích động. Ăn tối xong Tô Mộc bảo tôi giúp Tô Đoàn đem tơ đồng rải quanh toàn bộ biệt thự, nói là đồng có thể trấn yêu, phòng ngừa sau khi dẫn yêu ra nó lại chạy trốn.
Vừa nói Tô Mộc đã ngồi ở trên ghế sa lon uống nước, ngước đầu chỉ huy tôi cùng Tô Đoàn làm việc, còn anh ấy thì tránh xa những tơ đồng này, một chút cũng không đụng chúng.
Có lẽ tơ đồng đối với Tô Mộc cũng không có chỗ tốt gì, thừa dịp treo dây đồng, Tô Mộc cười nói: “Bà Hai, ông Hai thật lo lắng cho bà, nói là phòng ngừa yêu chạy trốn chứ thật ra ông Hai sợ bà bị thương. Bà nhìn vị trí ông bảo chúng ta treo dây đồng này, tất cả đều ở bốn phía xung quanh bà, nếu như buổi tốt thật sự có yêu công kích chúng ta thì cho dù từ hướng nào yêu cũng không cách nào đến gần bà.”
Vừa nói cậu ấy còn chỉ những tơ đồng kia, bắt trước quỹ đạo yêu có thể lao tới.
Nghe cậu ta nói tôi đúng thật phát hiện có hai vị trí tương đối là vùng an toàn, chỉ cần đứng ở đó sẽ được những tơ đồng này bảo vệ.
“Đừng nói bậy, Tô Mộc cũng không nói để tôi đợi ở trong này, không chừng anh ấy bố trí cho cậu.” Tôi đỏ mặt lên, ngoài miệng mặc dù chối nhưng trong lòng đã rất ấm áp, ngầm thừa nhận chỗ này là Tô Mộc dành cho tôi.
Dẫu sao so với Tô Đoàn thì tôi rõ ràng đần hơn một ít.
“Ông Hai mặc dù đối với cháu rất tốt nhưng bà mới là mạng sống của ông, vị trí này nhất định là dành cho bà, nếu như bà Hai không tin thì cứ nhờ một lát sẽ rõ, xem ông Hai sẽ an bài thế nào.” Tô Mộc khẽ cười trêu chọc, nói.
Nói xong tơ đồng cũng đã treo xong hết rồi, chúng ta liền quay lại bên cạnh Tô Mộc.
Tô Mộc đã sớm bảo ba mẹ Vũ Linh quay về phòng ngủ của bọn họ, còn dặn dò dù tối nay phát sinh chuyện gì cũng không được bước ra khỏi phòng ngủ một bước, nếu không thì thần tiên có tới cũng không cứu được bọn họ.
Ba mẹ Vũ Linh đã sớm coi chúng tôi như thần tiên, mặc dù biết Tô Mộc là quỷ nhưng bây giờ cũng là Tô Mộc muốn gì được đó, nói gì nghe đó.
Sau khi an bài cho ba mẹ Vũ Linh, Tô Mộc lại để cho Vũ Linh quay về phòng ngủ.
Không ngờ Vũ Linh biết thân mình vân cung phụng là yêu thì sống chết cũng không chịu quay lại phòng ngủ, tay nắm tay tôi thật chặt, gương mặt nhỏ nhắn đáng thương ngước nhìn tôi, nói: “Chị, em sợ, có thể không cần về phòng ngủ hay không?”
“Cái này..Tôi không làm chủ được liền nhìn về phía Tô Mộc.
Tô Mộc mỉm cười với Vũ Linh, nói: “Em không cần sợ hãi, cả đêm nay chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh trông nom em, nếu như em còn sợ thì chúng ta sẽ để chị Dương Dương ngủ chung với em được không?”
“Em?” Tôi sửng sốt một chút, bởi vì Tô Đoàn và tôi đã nói chuyện phiếm về khu vực an toàn kia, tôi đã sớm cho rằng tôi sẽ được an bài ở vị trí đó, ai ngờ Tô Mộc lại để cho tôi cùng ngủ với Vũ Linh trên giường.
Nếu như yêu kia thật sự sẽ xuất hiện thì sẽ làm sao bây giờ, nếu vậy tôi nằm bên cạnh Vũ Linh chẳng phải cũng rất nguy hiểm?
Thây tôi giật mình, Tô Mộc lần nữa gật đầu một cái, nói không sai, tối nay tôi liền nằm ở bên cạnh Vũ Linh chờ, cứ ngủ một lúc, chờ yêu đi ra chắc chắn tôi sẽ cảm nhận được.
Nói xong anh ấy cũng không chờ tôi đồng ý liền chỉ khu vực an toàn mà vừa rồi Tô Mộc nói, bảo Tô Đoàn chui vào đó, tối nay ở nơi đó không được đi ra ngoài.
Lần này không chỉ tôi mà ngay cả Tô Đoàn cũng rất giật mình, có lẽ cậu ta làm sao cũng không nghĩ người được bảo vệ lại chính là mình.
Tô Mộc an bài xong liền bảo chúng tôi về vị trí, sẵn sàng cho tối nay, không có mệnh lệnh của anh ấy không ai được hành động thiếu suy nghĩ.
Trong biệt thự lúc này thì anh ấy là người lợi hại nhất, mặc dù tôi không hiểu rốt cuộc Tô Mộc đang có ý gì nhưng tôi rất tin tưởng anh ấy, nói với Vũ Linh có tôi ở cùng, tôi sẽ bảo vệ bé, để bé đừng lo lắng.
Vũ Linh rất tin tưởng tôi, mặc dù sợ hãi nhưng thấy tôi cũng phải ngủ cùng bé liền không nói gì thêm, gật đầu một cái hiểu chuyện, sau đó nắm chặt tay tôi, cùng tôi vệ sinh sạch sẽ rồi hai chị em xếp hàng nằm trên giường.
Lúc này đã khoảng chín giờ, bên ngoài nhà một mảnh đen nhánh, Tô Mộc cũng không cho chúng tôi mở đèn, trong cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở của tôi và Vũ Linh thay nhau vang lên.
Trong bóng tối Vũ Linh siết chặt tay tôi, có thể cảm giác được cô bé đang rất lo lắng. Đừng nói là bé, ngay cả tôi cũng thấy căng thẳng, chờ đợi yêu vật kia đi ra.
Loại cảm giác này giống như đang chờ chết vậy, trong giờ phút nguy hiểm đó tôi căn bản không thấy được Tô Mộc, không biết anh ấy ở đâu, cũng không cảm giác được bất cứ chút khí tức của anh ấy.
Nếu như bây giờ nằm bên cạnh tôi là Tô Mộc thì tốt, có lẽ trong lòng tôi sẽ thoải mái một ít. Nhưng Tô Mộc hết lần này tới lần khác ngay cả khí tức đều không lưu lại, giống như anh ấy đã không còn ở trong phòng này vậy.
Lòng tôi đứng ngồi không yên nhưng tôi không dám lộn xộn, cũng không dám lên tiếng. Vũ Linh so với tôi còn nhát gan hơn, nếu như biết bây giờ tôi cũng đang sợ muốn chết thì chắc chắn bé không dám ngủ.