Mục lục
Cô dâu của quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 330: TÔ MỘC QUỲ GỐI




CHƯƠNG 330: TÔ MỘC QUỲ GỐI
“A ha, trượng Thiên Yêu…” Thái độ của Yêu Thần với Thuồng luồng tiên rõ ràng không giống với tổ tiên Nhà họ Tô, khi nói chuyện với Thuồng luồng tiên hắn rất thoải mái, hơn nữa trong giọng nói mang theo sự khinh bỉ không dễ nhận ra.
“Qua lâu như vậy ai còn nhớ trượng Thiên Yêu là thứ gì. Khi trước Lộc Dương phong ấn ta không phải đã đem trượng Thiên Yêu đi sao, bây giờ ta đâu biết tung tích trượng Thiên Yêu ở đâu. Nếu như ngươi muốn tìm thì hãy tìm Lộc Dương, tìm ta làm gì?”
Nói xong miệng hắn còn khẽ cong lên cười nhạt. Sau khi tổ tiên Nhà họ Tô nói để hắn đi hắn liền không còn kiêng kỵ gì, căn bản không coi tôi và Thuồng luồng tiên ra gì.
Thuồng luồng tiên nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, dĩ nhiên ông ta sẽ không tin câu chuyện hoang đường của Yêu Thần. Nhưng Yêu Thần bây giờ là bộ dáng heo chết không sợ nước nóng, Thuồng luồng tiên cũng không có biện pháp gì, liền nói: “Vậy ngươi hãy trả lại thân thể Đường Dũng. Đây là ranh giới cuối cùng, tình trạng thân thể ngươi bây giờ tự mình biết rõ, mặc dù ta vẫn không có cách nào thắng ngươi nhưng cùng ngươi đánh ngang tay cũng không có vấn đề. Hơn nữa Lộc Dương đang ở đây, chỉ cần cô ấy nhẹ nhàng tưới trước mặt ngươi quất một tay thì ngươi ngay cả đường sống để trả đũa cũng không có.”
“Ha ha…” Yêu Thần nghe vậy liền cười nhạt, giống như nghe chuyện này rất buồn cười.
Tôi cùng Thuồng luồng tiên đều có cảm giác không giải thích được, nhất là Thuồng luồng tiên. Dù sao bây giờ ông ta cũng là Giao long, cách hóa thành rồng thực sự chỉ kém quá trình độ kiếp, sao lại có thể bị người trắng trợn cười nhạo như vậy?
“Thật là ngươi cứ như thú cưng vậy. Lộc Dương không trưởng thành cũng được đi, ngươi đã sống tận hơn hai ngàn năm sao vẫn ngu dốt tầm thường như vậy…” Bỗng nhiên tiếng tổ tiên Nhà họ Tô truyền tới từ phía sau khiến người khác tức nghẹn.
Thuồng luồng tiên bị ông ta nói khiến khựng người, quay đầu lại nhìn tổ tiên Nhà họ Tô.
Tôi cũng thuận thế nhìn về ông ta, không hiểu lời ông ta vừa nói là có ý gì.
Thấy hai chúng tôi mặt đầy không hiểu nhìn mình, tổ tiên Nhà họ Tô thở dài thất vọng, tiếp tục nói: “Thân xác các ngươi muốn này nếu nhận lại cũng sẽ chỉ là một xác chết mà thôi. Thân xác phàm tục kia bị thương nặng như vậy, nếu như không phải có yêu lực của Yêu Thần chống đỡ thì chắc chắn hắn không thể sống qua ba giờ, các ngươi muốn nhận lại thân xác này là muốn đem hắn đi chôn sao?”
Vừa nói tổ tiên Nhà họ Tô cong miệng cười nhạt, giống như đang miệt thị người phàm vậy.
Nhưng lời ông ta chưa dứt hoàn toàn thì đột nhiên từ phía sau truyền tới một âm thanh yếu ớt: “Ai bảo thế, ta có biện pháp cứu hắn…”
Âm thanh này tới quá đột ngột, không chỉ tôi và Thuồng luồng tiên mà ngay cả tổ tiên Nhà họ Tô cùng Yêu Thần cũng sửng sốt một chút, không phát hiện ra nơi này từ khi nào xuất hiện thêm một người, hơn nữa người kia còn dám công khai phản bác tổ tiên Nhà họ Tô!
Trong nháy mắt cả bốn ánh mắt đồng loạt hướng về phía vừa rồi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy hướng kia trống rỗng không có ai, tôi nhìn một hồi lâu mới mơ hồ thấy được một bóng dáng đen thùi lùi ở góc tường, mờ mờ ảo ảo không chân thật.
Đây là một quỷ!
Tôi cả kinh trong lòng. Dù sao tổ tiên Nhà họ Tô là hồn tiệm đang ở đây thì nơi này đối với quỷ còn đáng sợ hơn cả nơi tụ dương khí, có thể nói chu vi mười dặm quanh đây, không đúng, chu vi trăm dặm trong đây thì quỷ không dám tiến vào. Vậy mà không ngờ còn có quỷ dám chủ động đi trên họng súng, hơn nữa còn dám ở gần hồn tiệm như vậy!
Đơn giản là không muốn sống nữa!
Vừa nói xong thì âm thanh kia kèm theo tiếng ho khan kịch liệt, xem ra chỉ cần đến gần thì tiệm khí trên người hồn tiệm cũng khiến hồn phách hắn bị thương nặng. Cho dù là vậy hắn vẫn không chịu rời đi, thân thể lảo đảo chống đỡ đi tới, nói: “Cụ tổ hẳn biết ý nghĩa của Đường Dũng đối với Dương Dương, cầu xin cụ tổ khai ân để cho con thử một lần, con có biện pháp cứu Đường Dũng.”
Vừa nói thân ảnh kia càng chao đảo dữ dội, không còn có thể chống đỡ nữa mà ngã lăn trên mặt đất.
Nhìn cú ngã của hắn rất nặng, nhưng hồn phách rơi xuống đất lại khiến người ta có cảm giác nhẹ bẫng giống như một chiếc lông chim rơi xuống đất vậy, thậm chí ngay cả bụi trong mộ cũng không hề bị bay lên.
“Tô… Mộc?” Tôi ngay cả người, cặp mắt ngây dài nhìn hồn phách đang ở trước mắt này. Bộ dáng của hắn không chút cường tráng giống như ấn tượng của Tô Mộc trong tôi, thậm chí ngay cả âm thanh cũng thay đổi, nhưng hắn gọi tổ tiên Nhà họ Tô là cụ tổ, đây là cách gọi đặc biệt của Tô Mộc đối với vị tổ tiên Nhà họ Tô này.
Hơn nữa dù giọng hay khí chết đều thay đổi nhưng cảm giác anh ấy cho tôi lại không đổi, anh ấy chính là Tô Mộc!
Hồn phi phách tán mờ ảo này chính là Tô Mộc của tôi!
Tôi liền nhào về phía anh ấy, ôm anh ấy vào trong lòng mình, đau lòng nói: “Tô Mộc, sao anh lại tới nơi này, không phải anh đang cùng Lâm Yến Nhi ở chung một chỗ sao, tại sao lại bị thương thành như vậy?”
“Dương Dương, anh không sao.” Đôi mắt Tô Mộc nhìn tôi chằm chằm giống như chưa từng thấy tôi, nhìn hết sức nghiêm túc. Sau khi chắc chắn tôi không có thương tổn gì anh ấy mới mỉm cười một chút, nói: “Đỡ anh đứng lên, anh còn có lời muốn nói với cụ tổ.”
“Còn nói cái gì, thể trạng của anh bây giờ đang kém như vậy hẳn nên cách xa cụ tổ mới đúng. Mới vừa rồi em còn nghĩ quỷ nhà ai mà to gan dám chủ động gặp hồn tiệm như vậy, không ngờ lại là anh. Tô Mộc, bây giờ em sẽ mang anh đi khỏi nơi này.” Tôi vội la lên.
Vừa nói nước mắt tôi đã ướt nhòe, đỡ Tô Mộc dậy muốn mang anh ấy rời đi.
Nhưng Tô Mộc nắm chặt lấy tay tôi, nói gì cũng không chịu đi theo tôi, chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn về phía tổ tiên Nhà họ Tô.
“Cụ tổ, con có biện pháp cứu Đường Dũng, mong người cho con một cơ hội.” Tô Mộc nói.
Thật giống như tổ tiên Nhà họ Tô không đồng ý yêu cầu của anh ấy thì anh ấy sẽ không chịu đi.
Hiển niên tổ tiên Nhà họ Tô cũng không ngờ đột nhiên Tô Mộc lại xuất hiện ở đây, thấy tình trạng thân thể hiện giờ của Tô Mộc, mặt ông ta trầm xuống, lạnh lùng nói: “Bây giờ tự thân ngươi còn khó bảo toàn mà còn nói có thể cứu người khác? Trước tiên giữ được hồn phách của mình rồi hãy nói.”
“Cầu cụ tổ cho con một cơ hội!” Thấy tổ tiên Nhà họ Tô không đồng ý, Tô Mộc liền đẩy tôi ra, hướng về phía tổ tiên Nhà họ Tô quỳ xuống!
Anh ấy đây là thế nào…
Tôi đã hoàn toàn kinh hãi, nếu như tôi nhớ không lầm thì giữa Tô Mộc và Đường Dũng không có giao tình sâu như vậy, anh ấy lại vì cứu Đường Dũng mà quỳ xuống!
Đây là Tô Mộc tôi đã biết sao…
Tổ tiên Nhà họ Tô không nói gì, ánh mắt như dao nhìn Tô Mộc, trầm mặc hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Ngươi đây là tự tìm cái chết!”
Nói xong tổ tiên Nhà họ Tô liền phẩy chiếc quạt một cái rồi khép lại.
Sau khi quạt đồng kia khép lại thì gió lốc xung quanh trong nháy mắt cũng biến mất vô ảnh vô tung, thật giống như cho tới bây giờ chưa từng tồn tại vậy.
Cùng biến mất chung với cơn lốc kia còn có cả vị tổ tiên Nhà họ Tô cao thâm khó lường.
Không có tiệm khí của hồn tiệm trấn áp, Tô Mộc bên cạnh tôi liền thở phào một cái, hồn phách dường như rắn chắc hơn một ít.
Có điều giọng vẫn khàn khàn đáng sợ, nói với tôi: “Còn đứng ngây đó làm gì, đỡ anh đứng lên.”
“À à…” Lúc này tôi mới phục hồi tinh thần lại, tiến tới đỡ Tô Mộc lên đi về phía Đường Dũng.
Lúc này tôi mới phát hiện vừa rồi Đường Dũng còn ôm lấy ngực mặt đầy không cam lòng lúc này đã ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, hiển nhiên hồn phách của Yêu Thần đã biến mất không tung tích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK