CHƯƠNG 97: GẶP LẠI TÔ MỘC
Nhưng trên mặt anh ta bao phủ một đoàn âm khí hết sức nồng khiến mặt mũi nhìn mờ mờ ảo ảo, căn bản tôi không thấy rõ khuôn mặt như nào.
Chớp mắt ban nhạc đã đi tới cửa đại sảnh, những đầy tớ kia thấy tôi liền có chút kinh ngạc, ánh mắt mang địch ý, bởi vì Lâm Yến Nhi không lên tiếng nên bọn họ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt không thân thiện chứ không làm gì.
Người đàn ông mặc áo trắng kia cũng đi theo ban nhạc hướng về gần tôi.
Trái tim tôi nhảy lên bịch bịch!
Là Tô Mộc!
Đó chính là Tô Mộc!
Mặc dù tôi không thấy rõ mặt anh ấy, nhưng dáng người rõ ràng giống như đúc với người tôi cùng Đường Dũng đuổi theo, hơn nữa cảm giác quen thuộc mãnh liệt lại xuất hiện lần nữa. Không biết tại sao tôi lại có cảm giác đó, đây chính là Tô Mộc, cho dù anh ấy biến thành dạng gì thì anh ấy vẫn là Tô Mộc!
Chớp mắt anh ấy đã đi tới trước mặt tôi, rồi đi ngang qua tiến vào đại sảnh.
Tôi không kìm nén được sự kích động, khi anh ấy đi ngang qua bên người tôi, tôi đưa tay nắm lấy anh ấy, gọi: “Tô Mộc!”
Tay anh ấy lạnh như băng, bị tôi nắm lại liền run lên.
Nhưng anh ấy rất nhanh liền đẩy ra, trên người đột nhiên xuất hiện một cổ tử khí xơ xác tiêu điều, như cách xa tôi cả ngàn dặm.
“Buông tay!”
Giọng cứng ngắc mà lạnh như băng, giống như một tử thi, không có bất cứ nhiệt độ gì.
Tôi bị âm thanh kia khiến sợ run người, nhưng tay tôi vẫn sống chết nắm lấy anh ấy không chút lơi lỏng.
Anh ấy thấy tôi không buông tay liền cũng không làm gì.
Hai chúng tôi cứ giằng co như vậy, ai cũng không nói lời nào.
Tiếng hỉ nhạc vừa rồi huyên náo lúc này cũng đã ngưng, toàn bộ đại sảnh một mảnh yên tĩnh, có rơi cây kim cũng có thể nghe.
Giằng co trong im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn là anh ấy không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Đây không phải là nơi em nên tới, thừa lúc cô ấy còn chưa đi ra, em đi mau!”
Nghe được tiếng của anh ấy, nước mắt tôi kìm nén rốt cuộc không nhịn được nữa, lập tức tuôn ra.
Anh ấy quan tâm tới tôi!
Mặc dù giọng của anh lạnh như băng, nhưng lời của anh ấy chính là đang quan tâm tới tôi, sợ tôi gặp nguy hiểm!
Tôi ôm lấy eo anh ấy, khóc lóc nói: “Đi thì cùng đi. Tại sao anh đột nhiên biến mất, còn phải cưới Lâm Yến Nhi? Không phải anh nói em sống là người của anh chết là quỷ của anh sao, sao anh lại không cần em?”
Lòng tôi đầy tủi thân không nói ra được, thậm chí xen lẫn tức giận.
Dựa vào cái gì anh ấy có thể quản tôi, tôi nhìn người đàn ông khác cũng không được, vậy mà anh ấy vừa thấy Lâm Yến Nhi liền phủi đít sạch sẽ bỏ mặc tôi chạy tới âm phủ kết hôn cùng cô ta, dựa vào cái gì!
Một bên chất vấn anh ấy, một bên tôi chui vào lòng ngực anh, miệng cắn xé tay anh như chó điên vậy.
Lúc đầu anh ấy còn phản ứng với tôi, sau khi bị tôi cắn xé một lúc rốt cuộc không ngăn cản nữa, đưa tay lên vai tôi vỗ hai cái.
Tinh thần tôi chấn động, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lúc này âm khí trên mặt anh rốt cuộc đã tản ra, lộ ra gương mặt đã lâu tôi không được thấy.
Nhưng tôi chỉ nhìn anh một cái liền ngây người.
Mặt anh giống như đã bị thay đổi vậy, gầy gò không thể tưởng được, vốn đường cong mềm mại đẹp mắt bây giờ trở nên gầy gò dị thường, ngay cả hốc mắt cũng lõm vào, suýt chút nữa tôi không nhận ra.
“Lộc Dương, từ ban đầu em cũng biết, Lâm Yến Nhi là vợ anh, anh thoát ra cũng vì muốn tìm cô ấy, bây giờ anh tìm được cô ấy rồi, em có thể đi.”
Hốc mắt anh lõm xuống một mảnh đen nhánh, đén đến mức tôi không thấy rõ tròng mắt anh, cũng không thấy được thần sắc trong mắt của anh.
Đột nhiên tôi luống cuống, không biết nên đi nơi nào.
Từ khi tôi thích Tô Mộc , tôi liền biết Lâm Yến Nhi là vợ của anh ấy , tôi sợ nhất nghe được ba chữ Lâm Yến Nhi này.
Không chỉ kiêng kỵ thực lực của cô ta, tôi càng là để ý mối quan hệ của Tô Mộc và cô ta.
Hiện tại điều nên đến cũng đã đến , Lâm Yến Nhi đẹp như vậy, thực lực mạnh mẽ như vậy, kỳ thật cô ta cùng với Tô Mộc mới thật sự xứng đôi.
Cũng khó trách Tô Mộc vì tìm nàng mà dùng hết cả tâm tư.
Cứ như vậy, tôi tính là gì?
Tôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cái cảm giác đau đến tê tâm liệt phế , nếu như vừa rồi tôi còn có thể ôm Tô Mộc khóc lớn, hiện tại tôi dù muốn khóc cũng không thể khóc nổi.
Buông Tô Mộc ra cầm tay hắn, ta mờ mịt nhìn hắn, nghẹn ngào hỏi: "Tô Mộc, anh gạt em đúng hay không?"
Giờ phút này ta hi vọng hắn có thể gật gật đầu, nói hắn chỉ là đùa giỡn với tôi.
Nhưng hắn nghiêm túc nhìn tôi, nhẹ gật đầu.
Thân hình tôi lung lay như sắp ngã .
Nhưng hắn đã nói rõ ràng như vậy, tôi còn có thể làm sao?
Gặp tôi đứng tại chỗ ngẩn người, trên mặt gầy gò Tô Mộc xẹt qua một tia ngưng trọng, thấp giọng nói: "Anh đã nói rõ tất cả, em đi nhanh lên đi, anh không muốn thấy em ở hôn lễ của chính mình ."
Nói xong, hắn chủ động đưa tay đẩy tôi ra.
Chỉ là hắn vừa chạm đến tôi, từ phía trong cửa đi ra một bóng dáng cao gầy xinh đẹp, cô ta mặc một thân váy dài sắc trắng thuần, trên váy vẫn y nguyên dùng sợi chỉ màu bạc thêu lên hoa sen tinh xảo. Sau khi thấy ta cùng Tô Mộc đang cùng một chỗ, cô ta nở nụ cười xinh đẹp, nói:
"Ông xã, Lộc Dương làvị khách tôn quý mà em mời tới , anh tại sao lại muốn đuổi cô ấy đi?"
Lâm Yến Nhi vừa nói vừa bước đến nhẹ nhàng, cũng không thấy cô ta đi như thế nào, bỗng nhiên đã xuất hiện ở bên cạnh tôi, cánh tay băng lãnh nắm lấy tay của tôi, vuốt ve cười nói: " Lộc Dương, không thể không nói, da của cô thật là nhẵn mịn, dáng dấp cũng cũng tạm được, khó trách hắn muốn mượn dùng thân thể của cô lưu tại dương gian, nếu như ta là nam nhân, cũng nguyện ý tìm một nữ nhân như cô mà lợi dụng, dù sao cô không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà đầu óc cũng đơn giản."
Nói xong cô ta nhìn tôi, rồi tự bật cười.
Lòng đau như rỉ máu, tôi biết Tô Mộc ở bên mình chẳng qua chi là vì lợi dụng, nhưng tại sao cô ta lại muốn nhắc đi nhắc lại, sát muối vào vết thương trên người tôi chứ?
Lâm Yến nhi rất hài lòng với phản ứng của tôi, nụ cười nói khóe miệng nhếch lên tươi cười đắc ý.
Sau đó cố ta phất tay với nhau người hầu đứng cạnh Tô Mộc.
Lập tức tiểng nhạc mừng vang lên lần nữa.
Nhóm người hầu còn lại cũng nhanh chóng hành động, đem tất cả đồ vật dọn lên sau đó đi đến cửa chính, hô lớn: “Hôn lễ bắt đầu.”
Tiếng hô vừa vang lên, trong nháy mắt tôi cảm giác được từng đợt âm phong quất vào mặt, sau đó từng thân ảnh từ cái này đến cái khác từ bên trong cửa sinh tử chỗ cửa tử đi tới, rất cung kính hành lễ đối với Lâm Yến Nhi.
Bọn họ đều tới tham gia hôn lễ.
Đợi bọn họ đứng dậy, tất cả ánh mắt của quỷ hồn liền cùng nhau rơi vào trên người tôi, trong những ánh mắt tràn ngập không ít địch ý, không hiểu và hoang mang.
Nếu lúc trước, bị đồng thời nhiều ánh mắt của quỷ nhìn đến như vậy, tôi nhất định sẽ dọa đến gần chết.
Nhưng tôi bây giờ bị bọn hắn đồng loạt nhìn xem, vậy mà không có đến nửa điểm sợ hãi, tôi chỉ cảm thấy tâm mình thật sự mệt mỏi .
Tôi biết bọn hắn đang nhìn cái gì, tôi là người sống, trên người có dương khí, xuất hiện tại nơi này đương nhiên rất chói mắt.
Bất quá bởi vì Lâm Yến Nhi đang ở bên cạnh tôi, bọn họ mặc dù đều nhìn tôi chằm chằm nhưng lại không dám có động tác gì.
Tôi cũng dứt khoát nhìn chằm chằm lại bọn họ, ít nhiều cũng phải so tài một chút với bọn họ, dù sao Tô Mộc cũng không cần tôi nữa, tôi còn rơi vào trong tay Lâm Yến Nhi, tôi còn sợ ai nữa chứ?
Những tên quỷ này nhắc tới cũng kỳ quái, vừa rồi bọn hắn nhìn tôi với ánh mắt còn có rất nhiều địch ý, sau khi bị ta trừng mắt nhìn lại , lại có hai phần ba quỷ đều cúi đầu, vậy mà không còn dám cùng ta đối mặt, địch ý trên người bọn họ cũng đều biến mất, ngược lại có chút thần phục .
Trong lòng tôi không khỏi cười lạnh một trận, đây chính điều mà trong truyền thuyết hay nhắc tới quỷ sợ ác nhân đi.
Tôi hiện tại thất hồn lạc phách, chết còn không sợ, ngược lại trên thân phóng ra một cỗ lệ khí, dọa đến bọn họ không còn dám chọc tôi.
Đúng lúc này, ta bỗng nhiên nhìn thấy trong đám người một thân ảnh quen thuộc, thì ra là bà nội của Vương Văn.
Thân thể thấp bé của bà ấy bị bao phủ trong đám người, từ đầu đến cuối không có dám ngẩng đầu nhìn tôi, khiến tôi mới vừa rồi không có chú ý tới .
Bà ấy không phải bị Lý Chùy bắt đi rồi ư, tại sao lại ở đây?
Tôi cảm thấy kỳ quái, nhấc chân đi đến phía bà ấy.
Chỉ là tôi đi chưa được mấy bước, quần áo liền bị một gia nô níu lại, nói: "Hôn lễ sắp bắt đầu, khách quý xin đừng nên đi loạn."
Nói chuyện hôn lễ, nhạc hỉ đã đánh đến hồi cuối, sau đó một lão đầu bộ dáng quỷ đi đến trên đài, nói vài câu chào mừng, sau đó để người mới lên đài.
Tô Mộc cùng Lâm Yến Nhi song song đứng cùng một chỗ, hai người nắm tay nhau, dìu nhau đi lên trên đài.
Tại tất cả mọi người phía dưới đều mặc đồ đỏ rất nổi bật, còn hai người bọn họ lại mặc áo trắng vậy mà rất xứng đôi vừa lứa, tựa như một đôi thần tiên.
Chỉ là sắc mặt Tô Mộc trong toàn bộ quá trình rất lạ, nhìn không ra là vui hay buồn.
Toàn bộ hôn lễ làm cho mười phần lãng mạn, nhưng nghi thức lại có một cảm giác không nói ra được, sau khi lão giả nói xong, Lâm Yến Nhi cùng Tô Mộc cũng nhau nói lời thề của hôn lễ.
"Một trăm linh tám năm trước, em từng nói qua, sống là người của anh, chết là quỷ của anh, em đã đợi chừng một trăm linh tám năm, rốt cục cũng chờ được anh, Tô Minh, gả cho anh là tâm nguyện cả đời của em, chỉ cần anh chịu đi cùng với em, em đều nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. Qua hôm nay, chúng ta liền trở thành vợ chồng, từ nay về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, đem tất cả mọi chướng ngại và cách trở giữa hai chúng ta tiêu diệt hết thảy, không còn ai có thể đem chúng ta tách ra, Tô Mộc, em yêu anh."
Lâm Yến Nhi nói mười phần chân thành, chỉ là khi cô ta nói đến chướng ngại giữa cô ta và Tô Mộc , liền mơ hồ mang theo ánh mắt sát ý lườm tôi một lúc.
Tôi cũng không thèm để ý, tất cả lực chú ý của tôi đều đặt ở trên người Tô Mộc .
Hiện tại nếu anh ta nói lời thề, anh ta sẽ nói cái gì?
"..."
Tô Mộc rử đôi mắt xuống, một trận dài dằng dặc lặng im.
Mặc dù ở đây đều là quỷ, nhưng bọn hắn rõ ràng đều im lặng dõi theo, khẩn trương chờ Tô Mộc mở miệng, khiến bọ họ cũng không dám thở mạnh.
Khẩn trương nhất cũng không có ai qua được tôi.
Tuy mạng tôi nằm trong tay Lâm Yến Nhi, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam tâm.
Tôi vẫn luôn cho là người Tô Mộc yêu là tôi.
Cho dù vừa rồi anh nói với tôi nhưng lời khiến tôi đau lòng, cho dù anh đã nói là cố ý lợi dụng tôi, nhưng tôi vẫn không từ bỏ ý định.
Tôi vẫn muốn thấy hôn lễ của anh ấy cùng Lâm Yến Nhi, cho dù hiện tại lòng tôi đau như đao cắt, nhưng tôi vẫn muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của anh ta khi đứng cùng Lâm Yến Nhi.
Có lẽ chỉ có tổn thương đủ sâu, mới có thể triệt để làm tôi mất hết hi vọng.
Tô Mộc trầm mặc hồi lâu, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, nhưng anh ấy không có chút nào là muốn lên tiếng.
Lâm Yến Nhi lúc trước còn kiên nhẫn mười phần chờ đợi, trên mặt cũng tràn ngập chờ mong cùng thẹn thùng, nhưng chờ đợi một lúc, cô ta rốt cục cũng không giữ được bình tĩnh, túm tay Tô Mộc thúc giục hắn.
Tô Mộc lúc này mới ngẩng đầu, bất quá con mắt của anh lại nhìn về phía tôi chứ không phải Lâm Yến Nhi.
Sau khi anh nhìn vào hai tôi mắt một lúc, lúc này anh mới lên tiếng nói: "Em thật chịu vì tôi, cái gì cũng nguyện ý làm?"
Câu nới vừa rơi xuống, hiện trường hôn lễ lập tức xôn xao một mảnh, tất cả mọi người đều chờ anh nói lời thề với Lâm Yến Nhi, không nghĩ tới anh sẽ hỏi ra vấn đề này.
Lâm Yến Nhi cũng ngây ngẩn cả người, nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, mặt lập tức âm trầm xuống, cũng nhìn về phía phương hướng của tôi, nói: "Ý của anh là gì?"
"Đây là chuyện giữa hai chúng ta, anh không hi vọng có người phụ nữ khác xen vào ở đây, em để Lộc Dương đi đi, chỉ cần cô ấy đi, anh liền an tâm cùng em kết hôn." Tô Mộc nói.