Chương 225: Bi kịch của học sinh nghèo
“Vương Lâm Lâm?” Tôi quay đầu nhìn nữ sinh đang vỗ nhẹ tôi, kinh ngạc nói.
Cô ấy là sinh viên khóa đưới của tôi, trước kia khi tôi học năm thứ ba đại học thì cô ấy vào năm nhất, vừa vặn nhỏ hơi tôi hai tuổi, hai chúng tôi cùng tham gia Câu lạc bộ cầu lông của trường, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm đều sẽ tới tập cầu lông một chút cho nên tôi cùng cô ấy cũng coi như quen thân. Nghe nói cô ấy là con nhà quan, mẹ cô ấy là cục phó cục thể dục thể thao nên cũng mang tới không ít thuận lợi cho câu lạc bộ của chúng tôi, trước kia mỗi lần thi đấu với các trường khác thì địa điểm sân thi đấu đều để Vương Lâm Lâm giải quyết.
Gặp lại bạn cũ dĩ nhiên tôi rất vui vẻ, có điều tôi còn chưa kịp ôn chuyện cũ thì đã thấy có hai cảnh sát đi phía sau cô ấy, lúc này đang nghiêm nghị nhìn tôi chằm chằm giống như đang nhìn phạm nhân, ánh mắt dò xét đó khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái.
Tôi cùng liền lạnh mặt lại, cũng quan sát hai viên cảnh sát kia một lượt, hỏi Vương Lâm Lâm: “Đây là thế nào, em gặp phải chuyện gì rồi?”
Nghe tôi hỏi, vẻ mặt vui mừng của Vương Lâm Lâm liền biến đổi, buồn bực nói: “Đừng nói nữa, gần đây em rất xui xẻo, người khác xảy ra chút chuyện nhưng em lại bị cảnh sát theo sát, đi đâu cũng đi theo em. Chúng ta đừng để ý bọn họ, gần đây chị thế nào? Sau khi tốt nghiệp chị đang làm gì? Sao lại quay lại trường?”
Nghe cô ấy hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy tôi cũng không biết nên trả lời cái nào trước, liền cười nói tôi đặc biệt trở về trường học để gặp em, em tin không?
“Em không tin.” Vương Lâm Lâm bĩu một một cái, vừa nói thì ánh mắt cô ấy vừa chuyển sang Tô Mộc, chỉ nhìn một cái mắt đã sáng lên: “Chị, anh chàng đẹp trai này là đi cùng với chị sao? Anh ấy là đồng nghiệp của chị à? Tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái chưa?”
Lại một chuỗi vấn đề ném tới, tôi bị Vương Lâm Lâm hỏi một trận nhức đầu, liền nói: “Anh ấy… cứ coi như là đồng nghiệp của chị cũng được, tên là Tô Mộc, năm nay hai mươi lăm, không có bạn gái nhưng đã có vợ.”
Mặt Vương Lâm Lâm hiện lên vẻ thất vọng, nói: “A? Có vợ rồi, mới hai mươi lăm tuổi đã kết hôn rồi, thật đáng tiếc.”
Nói xong trên mặt cô ấy vạch qua một tia thần bí, lén lén lút lút kéo tôi qua một bên, hỏi tôi nếu Tô Mộc là đồng nghiệp của tôi vậy có phải bây giờ tôi đã là cảnh sát rồi, quay về trường học là vì vụ án nhảy sông.
Tôi khẽ cau mày lại, vốn muốn giải thích nói tôi không phải là cảnh sát, nhưng lài đến khóe miệng thì tôi liền thay đổi, không thừa nhận cũng không chối, hỏi cô ấy rốt cuộc nữ sinh nhảy sông là như thế nào.
Nhìn Vương Lâm Lâm đi đâu cũng có hai cảnh sát đi theo thì hiển nhiên vụ án này cô ấy có liên quan, nói không chừng nữ sinh nhảy sông kia chính là cùng kí túc xá với cô ấy, Vương Lâm Lâm chính là nữ sinh sống sát duy nhất còn lại. Chỉ cần tôi đem ngọn nguồn làm rõ ràng là có thể đi trước một bước so với Tô Đoàn tìm ra hồn phách nữ sinh nhảy sông kia, đem bắt quỷ, đến lúc đó Tô Mộc có còn đám xem thường tôi nữa không.
Vương Lâm Lâm nghĩ tôi là cảnh sát, sắc mặt càng thần bí, tiến sát tai tôi nói nhỏ: “Thật ra thì mọi người không cần tìm hung thủ làm gì, căn bản không có ai giúp Chu Lan giết người, người trong nhà kí túc xá của em đều là Chu Lan tự giết. Cô ấy sau khi chết biến thành quỷ đi tìm kẻ thù để trả thù, đáng tiếc em kể như thế nào với cảnh sát thì cảnh sát cũng không tin, càng muốn tìm ra hung hủ, bây giờ cũng chưa có đầu mối.”
Nói xong Vương Lâm Lâm còn lắc đầu một cái, tỏ ý cảnh sát không thể làm gì.
Tôi cả kinh trong lòng, quả nhiên cô ấy cùng phòng kí túc xá với những người chết, chẳng qua là cô ấy biết rõ đây là oan hồn trả thù, đem những người khác trong phòng của cô giết hết, cô ấy còn ung dung như vậy sẽ không sợ người kế tiếp bị oan hồn hại chính là mình sao?
Tôi nói với Vương Lâm Lâm là tôi tin cô ấy, sau đó hỏi tại sao cô ấy không sợ.
Vương Lâm Lâm liền cười, từ trên cổ lôi ra một sợi dây, cuối sợi dây buộc một mặt dây chuyền đen nhánh, trên đó đại khái có khắc hình người nào đó, cũng không biết làm bằng vật liệu gì.
Có điều trên đó dương khí rất nặng, người bình thường có lẽ không cảm giác được nhưng bởi vì trên người tôi có âm khí hơi nặng nên khi cô ấy móc mặt dây chuyền ra tôi liền mơ hồ cảm nhận được một chút ấm áp, mặc dù không quá mạnh mẽ, nhưng đối với quỷ mà nói, nhất là với cấp bậc quỷ còn không quá lợi hại, cảm giác kia giống như lúc hồn phách tôi bị nướng dưới ánh mặt trời vậy. Khó trách những người khác trong kí túc xá của cô ấy đều chết hết, chỉ cô ấy còn sống.
Tôi không khỏi tò mò đó là vật gì, muốn cầm gần một chút để xem kỹ, ai ngờ tôi vừa đưa tay ra thì Vương Lâm Lâm đã rất cảnh giác đem mặt đây chuyền nhét lại vào trong quần áo, nói đó là bảo bối gia trưyền không thể cho người ngoài xem, nếu không sẽ không còn linh.
Không được xem, tôi cũng không cưỡng cầu sau đó hỏi Vương Lâm Lâm vừa nói oan hồn trả thù là có ý gì, mọi người đều trong cùng một phòng kí túc, rốt cuộc có oán thù gì lại có thể khiến cho vong hồn tới báo thù.
Vấn đề này, nụ cười trên mặt Vương Lam Lâm cứng lại, trên mặt cô ấy hiện vẻ mất tự nhiên hoảng loạn nhìn bốn phía, sau đó nói: “Thật ra giữa bọn em với Chu Lan cũng không có mâu thuẫn gì lớn, đều là va chạm nhỏ bình thường khi sống với nhau...”
Hóa ra Chú Lan nhà gốc nông thôn, điều kiện kinh tế so những người khác kém hơn một ít. Những người khác bao gồm cả Vương Lâm Lâm cuối tuần sẽ hẹn cùng đi dạo phố, mua một ít đồ mỹ phẩm trang điểm gì đó, chỉ có Chư Lan là ở lại trường học, không phải đi ra ngoài đi làm thêm mà chính là ở lại học, mục tiêu ủa cô ấy chính là thì đậu nghiên cứu sinh ở đại học Giang Đại, để cố gắng thay đổi số mệnh gia đình mình.
Vốn cuộc sống cứ như vậy tiếp tục trôi đi, dựa theo thành tích của Chư Lan thì thì đậu nghiên cứu sinh là chuyện ván đã đóng thuyền. Chỉ là bước ngoặt vận mệnh vừa nói đến thì đến rồi, ngay tại cuối tưần vừa rồi,Vương Lâm Lâm cùng hai cô gái trong kí túc vẫn như cũ hẹn nhau đi trung tâm thương mại, chỉ còn lại Vương Lâm Lâm ở lại ký úc học tập. Đến khi bọn Vương Lâm Lâm dạo phố trở về, Vương Lâm Lâm đột nhiên phát hiện lọ nước thần tiên bôi mặt để trong tủ đã bị động vào, mặc dù lượng trong bình vẫn nhiều như vậy nhưng khi dùng vốn rất đậm đặc lúc này lại lỏng như nước, hiển nhiên là bị người khác động chân động tay tới.
Lúc ấy Vương Lâm Lâm liền nổi giận, mặc dù nhà có ấy có tiền nhưng một lọ nhỏ như vậy cũng hơn ba triệu đồng, với Vương Lâm Lâm mà nói không phải nhỏ. Càng tức là người đó dùng trộm thì thôi, nhưng vì hủy chứng cứ mà rót thêm nước vào bình làm loãng, như vậy mặc dù nhìn lượng bên trong không khác nhưng phần còn lại cũng không thể dùng nữa, Vương Lâm Lâm liền đem tội ăn trộm đổ lên đầu Chu Lan, bắt cô ấy bồi thường.
Chu Lan chết cũng không thừa nhận, kí túc vốn có bốn người thì cô ấy chính là người không hòa nhập, một Vương Lâm Lâm phát sinh cãi vả thì hai cô kia liền hùa vào nói giúp Vương Lam Lâm.
Chu Lan có trăm miệng cũng không thể bào chữa, từ trước đến nay cô sống hướng nội, lại tự ti, sau khi cãi vã thì cô ấy bỏ đi không trở lại kí túc xá nữa.
Trường tôi không phải trường nội chú, có không ít các sinh viên, thậm chí các cặp tình nhân thuê nhà trọ ở gần trường để ở, cho nên Chu Lan một đêm không về thì Vương Lâm Lâm cũng không để ý. Cho đến ngay hôm sao, có cặp tình nhân bên bờ sông phát hiện thi thể của Chu Lan, tin này khiến trường học xôn xao.
Bởi vì Chu Lan tự sát, lúc ấy cảnh sát tới trường học điều tra cũng khép lại, nhà trường bồi thường cho người nhà Chu Lan một khoản tiền, chuyện này coi như xong.
Kết quả ba ngay sau khi Chu Lan chết, Trương Ninh là bạn cùng kí túc nửa đêm đang ngủ đột nhiên mộng du, cầm dao gọt hoa quả vào nhà vệ sinh vạch mặt mình, rạch từng nhát vào khuôn mặt sinh đẹp của mình, cũng không sợ đau, vừa rạch vừa lẩm bẩm đang gọt táo. Lúc ấy Vương Lâm Lâm cùng cô bạn còn lại đều bị dọa sợ, lay Trương Ninh như điên để cô ấy tỉnh lại nhưng kết quả không tỉnh được, Trương Ninh cứ thế dùng dao rạch mặt mình, cắt từng mảng da như đang gọt vỏ táo.
Vương Lâm Lâm bọn họ từ nhỏ tới giờ chưa bao gỉờ tận mắt thấy cảnh này, lúc ấy sợ choáng váng, đến khi bon họ phản ứng lại được thì Trương Ninh đã chết.
Nói đến đây Vương Lâm Lâm vẫn còn thổn thức, có thể thấy được quan hệ giữa Vương Lâm Lâm cùng Trương Ninh là khá tốt. Chu Lan chết có quan hệ rất lớn với Vương Lam Lâm cũng không thấy cô ấy có vẻ hối hận gì, khi nói đến Trương Ninh thì vẻ mặt lại kém đi rất nhiều.
Tôi không nhịn được cắt ngang lời Vương Lâm Lâm, nói: “Thật ra thì nước thần tiên của em không phải do Chu Lan dùng. Cô ấy nhà nghèo, lại không đi trung tâm thương mại, làm sao biết nước thần tiên là gì, càng sẽ không vì em nói cô ấy trộm dùng mà tự sát. Người dùng trộm có phải là Trương Ninh đúng hay không, cho nên Chu Lan mới khiến cô ấy tự rạch mặt mình, bởi chính gương mặt đó dùng nước thần tiên...”