Mục lục
Cô dâu của quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 323: THẢ RA YÊU THẦN




CHƯƠNG 323: THẢ RA YÊU THẦN
“Diệu Diệu… Em sao thế? Đừng dọa chị!” Giọng tôi run lên, kinh hoảng nói.
Đã quá lâu tôi chưa thấy cảnh tượng này, con ngươi đổi thành trắng dã vốn chính là biểu hiện của con người, nhưng Diệu Diệu vốn là quỷ kia mà!
Tại sao con ngươi của nó cũng biến đổi!
Tôi vừa gọi to Diệu Diệu vừa tiến về phía nó, muốn xem rốt cuộc cụ thể nó bị thế nào.
Nhưng tôi còn chưa đi đến bên cạnh Diệu Diệu thì sau lưng tôi đột nhiên có một cánh tay đưa tới nắm lấy cổ tay tôi, theo đó là một tiếng cười âm hiểm.
Giọng cười kia hình như là giọng của Đường Dũng nhưng trong âm thanh lại có chút không giống, giống như trong giọng Đường Dũng còn kèm theo giọng của một người khác, như ác ma đi ra từ địa ngục khiến người nghe không rét mà run!
Dù sao tôi cũng đã trải qua không ít chuyện, đối mặt sinh tử nhiều lần, lá gan đã lớn hơn trước kia rất nhiều nhưng không biết tại sao nghe được tiếng cười này trong nháy mắt khiến chân tôi mềm nhũn, uỵch một tiếng quỵ xuống đất.
“Ha ha… Hai ngàn năm… Lộc Dương, cuối cùng ngươi cũng vẫn đem chúng ta thả ra rồi…” Giọng Đường Dũng không cao không thấp vang lên trên đỉnh đầu của tôi, trong mắt anh ta là một mảnh ảm đạm, không thấy màu đen của con ngươi đâu, nhìn qua rất rợn người.
Càng rợn người là nụ cười trên mặt anh ta lúc này, giống như pho tượng vậy, rất cứng như người đã chết.
“Ngươi là ai? Tại sao lại biết tên của ta?! Tốt nhất ngươi hãy mau từ trong thân thể anh ta đi ra, ngươi biết anh ta là ai không? Chờ anh ta tỉnh lại thì ngươi xong rồi…” Cơ thể tôi vẫn run lên vì sợ, nhưng Đường Dũng bị hắn nhập vào, tôi không thể một mình chạy thoát thân bỏ mặc Đường Dũng được, chỉ có thể lấy can đảm hù dọa hắn, xem có thể khiến hắn sợ mà đi ra không.
Ngay khi tôi còn đang nói chuyện với kẻ trên người Đường Dũng thì cửa phòng Đường Dũng đột nhiên bị đẩy ra, Thuồng luồng tiên cùng yêu khí nồng nặc vây quanh đẩy cửa xông vào, trầm giọng nói: “Ngươi không phải đối thủ của hắn, đi nhanh lên! Đi tìm Tô Mộc!”
Nói xong Thuồng luồng tiên đẩy mạnh tôi một cái, trong nháy mắt tôi bay ra khỏi cửa sổ ra ngoài.
Chẳng qua tôi vừa mới bay một chút, thân thể vẫn còn đang ở giữa không trung thì một lực rất mạnh đột nhiên hút lấy thân thể tôi, khiến tôi bay ngược trở lại phòng Đường Dũng.
“Ha ha… Vội cái gì? Bạn cũ hai ngàn năm không gặp… Mới vừa gặp mặt đã muốn đi?” Đường Dũng trơ tráo không cười nói.
Vừa nói hắn đưa tay ra, hướng về phía tôi phẩy một cái.
Tôi kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể tôi trong chớp mắt bị uốn cong như tôm, từ tim truyền tới một trận đau nhức giống như bị người nắm lấy.
“Buông cô ấy ra!” Sắc mặt Thuồng luồng tiên đầy căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Đã qua lâu như vậy, cô ấy bây giờ đã không còn quan hệ với người trước kia phong ấn ngươi!”
“A ha, có phải không?! Chớp mắt đã qua hai ngàn năm, vậy mà ngươi vẫn ở bên cạnh Lộc Dương, thật quá trung thành. Xem ra những thứ cỏ năm đó ngươi ăn không phải ăn chùa.” Người nhập vào Đường Dũng nói.
Vừa nói hắn từng bước đi về phía tôi, hai con mắt mờ đục rợn người vẫn nhìn tôi chằm chằm, nói: “Nếu như cô ta không phải là Lộc Dương năm đó thì tại sao yêu khí trên người cô ta có thể mở phong ấn trên người ta. Năm đó ta khổ sở cầu xin cô ta nhưng cô ta đều không tha cho ta một mạng, ngươi cảm thấy cơ hội hôm nay tốt như vậy ta sẽ bỏ qua cho nàng sao? Ha ha…”
Vừa nói hắn đã đi tới trước mặt tôi, đôi mắt trống rỗng lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi khiến tôi có cảm giác đang bị tử thần nhìn.
“Có thể… cho ta chết không?” Tôi cố nén cơn đau từ tim, nói.
Người này xuất hiện quá khó hiểu, hắn lại bị phong ấn trong đóa hoa kia, hơn nữa tôi vừa rồi chẳng qua chỉ là chạm tay vào bông hoa, tại sao lại đã đem thả hắn ra rồi?
Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?
Trong lòng tôi dị thường khổ sở, vốn đột nhiên Tô Mộc không muốn tôi nữa đã khiến tôi buồn bực, sau khi buộc phải ăn hoa bỉ ngạn thân thế của tôi lại càng trở nên khó hiểu hơn.
Rốt cuộc tôi là ai?
Tô Mộc là ai?
Kiếp trước hay kiếp này chúng tôi có quan hệ như thế nào?
Đầu óc tôi cứ lởn vởn những vấn đề này, người sắp nổ tung rồi.
“Ngươi cũng không biết ta là ai?” Thấy tôi đau đớn không muốn sống nữa, người kia sửng sốt một chút.
Sau đó hắn cười điên cuồng, một tay nắm lấy cằm tôi nói: “Trước kia ngươi không tiếc toàn bộ tu vi của mình muốn giết chết ta, bây giờ lại quên ta. Ha ha! Không phải ngươi muốn cho ta chết sao, hôm nay ta sẽ để cho ngươi xem một chút ta sống lại thế nào! Cho dù ngươi chết thì yêu thần ta đây cũng sẽ không chết, hơn nữa sẽ mượn thân thể sống lại, để cho người ngươi quan tâm từng bước đi về vực sâu vạn kiếp bất phục!”
Âm thanh người kia mang theo sự ác động, khi nói đến phần sau trong giọng đã tràn đầy thù hận.
Nói xong hắn đẩy mặt tôi ra, khiến tôi ngã lăn trên mặt đất. Đến khi tôi ngẩng được đầu lên thì thấy một thân ảnh thoáng qua nhảy ra khỏi cửa sổ, Đường Dũng nhảy từ trên lầu hai xuống.
“Thuồng luồng tiên, mau đuổi theo!” Tôi liền nôn nóng. Mặc dù tôi đối với thứ tự xưng là yêu thần kia không có chút ấn tượng nào nhưng từ trong giọng nói của hắn không khó đoán được giữa hắn cùng ta có thâm cừu đại hận gì đó, Đường Dũng ở trong tay hắn có thể tốt được sao?
“Đuổi cái gì mà đuổi, cả hai ta cùng nhau cũng đừng mong đụng được vào đầu ngón tay của hắn. Bằng tính khí của hắn vừa rồi có thể tha cho ngươi một cái mạng đã là vạn hạnh…” Không biết từ lúc nào trên người Thuồng luồng tiên đã đầy mồ hôi lạnh, chắc chắn yêu thần kia đi xa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ khi biết Thuồng luồng tiên tới nay đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ta lo lắng như vậy!
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ mặc kệ Đường Dũng bị hắn mang đi?” Tôi liền nóng nảy. Cảm giác kinh khủng người kia mang tới cho tôi lúc này vẫn chưa biến mất, nhưng là Đường Dũng thì tôi phải cứu, không tính cái khác, chỉ bằng việc mỗi lần tôi xảy ra chuyện anh ta đều liều mình ở bên cạnh tôi thì tôi cũng không thể bỏ mặc anh ta được.
“Không phải là không cứu, là phải nghĩ cách cứu nữa. Bằng tài nghệ của hai ta bây giờ đối cứng lại là không thể, sẽ chỉ khiến lưỡng bại câu thương.” Thuồng luồng tiên nói.
Chân mày ông ta lúc này đã nhăn lại, hai tay để sau lưng đi tới đi lui, sau khi suy nghĩ một lúc ông ta mới mở miệng nói: “Nếu yêu thần bị ngươi thả ra rồi thì có một số việc ta phải nói rõ cho ngươi. Bây giờ ngươi không cần lo lắng cho Đường Dũng, yêu thần muốn dùng cậu ta để trả thù ngươi thì sẽ tuyệt đối không làm tổn thương cậu ta bây giờ. Lúc này việc ngươi phải làm là mau sớm khôi phục thực lực đích thực của Lộc Dương, sau đó đi tìm Tô Mộc nói cho cậu ta biết chuyện yêu thần đã bị thả ra, để cho cậu ta cũng chuẩn bị sẵn sàng một chút.”
“Khôi phục thực lực của Lộc Dương? Cái gì gọi là thực lực của Lộc Dương?” Tôi nôn nóng trong lòng, nghe những lời hàm hồ này của Thuồng luồng tiên không khỏi nổi giận, giọng càng ngày càng kém.
Thuồng luồng tiên cũng không để ý, nghiêm mặt nói: “Chính là khôi phục lại thực lực trước kia của ngươi, kiếp trước là ngươi đã đem yêu thần phong ấn trong hoa Quỳ Dương, cho nên mặc dù hắn đã thoát được thì vẫn có chút kiêng kỵ với ngươi, nếu không vừa rồi hắn đã không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy. Bây người ngươi phải cố gắng tu luyện làm tăng yêu lực lên, nếu không chờ lần sau hắn xuất hiện trở lại thì ngươi chỉ có thể trơ mắn nhìn hắn làm ngươi bị thương mà không thể làm gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK