Chương 118: Cái mông rất giỏi ấy!(hai)
Lúc bước xuống lầu cùng Diệu diệu, Đường Dũng đã sắp xếp xong đống đồ, trước mặt anh là mốt đồng đồ vật: bát nước, một bông sen đang ngậm nụ chờ nở, chày cáng bột, còn có một đồ vật giống dầu hắc đen xì.
Tuy tình hình của anh đã tốt lên nhưng bởi vì bị thương trên mông, còn đang kết vảy nên chỉ có thể nằm sấp trên sàn, ngước đầu nghịch các vật nọ, nhìn tay chân anh ấy động đậy rất buồn cười.
Đường Dũng không ngờ tôi xuống dưới nhanh vậy liền đỏ bừng mặt, sau đó giãy giụa đứng lên, còn cố ra vẻ phóng khoáng sờ nghịch tóc mình rồi trừng mắt nhìn tôi: “việc bắt quỷ mà em nói giao cho anh là được rồi, đừng nhìn anh hành động bất tiện nhưng vài phút có thể bắt cả phòng đầy quỷ cho em đấy, có điều lúc long bà bắt quỷ thì người bên cạnh không được nhìn, em tránh đi một lúc, chờ bắt xong quỷ anh sẽ gọi.”
Anh ấy nói chuyện nghiêm túc nhưng tôi lại thấy nghi ngờ.
Lúc trước anh đã từng dùng tới khá nhiều thuật long bà trước mặt tôi, chưa từng nói người bên cạnh phải lẩn tránh đi, sao lần này muốn bắt quỷ mà lại bảo tôi tránh mặt chứ?
Có điều chuyện này dù sao cũng là chuyện nguy hiểm, có kiêng kị gì thì tôi cũng không hiểu nên chỉ đành gật đầu rồi một lần nữa đi ra ngoài.
Không lâu sau thì Diệu Diệu cũng đi ra ngoài cùng tôi đi đến lầu hai.
Tôi lại càng thấy kì lạ, cũng không biết lần này là do bệnh nghi ngờ của tôi quá nặng hay sao mà tôi luôn cảm thấy lần dùng phép này của Đường Dũng là lạ, không chỉ muốn lẩn tránh tôi mà còn đuổi Diệu Diệu ra ngoài, trước kia khi sử dụng pháp thuật thì anh ấy cũng vẫn để Diệu Diệu lại làm trợ thủ kia mà.
Tôi vội hỏi Diệu Diệu chuyện gì vậy, Đường Dũng không có chuyện gì đúng không?
Diệu Diệu thấy tôi quan tâm đến Đường Dũng, mặt ngơ một chút rồi lộ nụ cười xấu xa giống hệt Đường Dũng rồi nói: “Chị không nhìn ra sao? Cái gì mà người bên cạnh không được nhìn chứ, chẳng qua là đại ca em nói đại thôi, đại ca đuổi em ra là để em tới dõi theo chị, đề phòng chị nhìn lén khi đại ca dùng pháp thuật thôi.”
“Vì sao chứ, chẳng lẽ lần này anh ta phải dùng thuật cấm hay sao chứ?” Chuyện Tô Mộc sử dụng thuật cấm khiến tôi trở nên vô cùng mẫn cảm, sợ Đường Dũng cũng vờ không biết rồi sử dùng thuật cấm gì đó làm tổn thương đến chính anh.
Kết quả là do tôi suy nghĩ nhiều, Diệu diệu nghe tôi nói xong cười ha hả, nói thẳng: “cái gì mà thuật cấm nha, đại ca không cho chị nhìn hoàn toàn là đang lừa chị, cái mông đại ca đang bị thương, cử động bất tiện, lát nữa dùng pháp thuật sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của đại ca, cho nên mới cấm chị ở lại xem, còn cố ý bảo em nhìn chằm chằm chị nữa.”
Nói xong ý cười xấu xa trên mặt nó càng sâu, toét khóe miệng lộ ra hai chiếc răng nhọn nhỏ giống như ma cà rồng hỏi tôi: “Chị ơi, chị có muốn nhìn đại ca em làm phép hay không?”
Lúc đầu tôi bị rối loạn, không còn tâm tình nhìn Đường Dũng làm phép, nhưng Đường Dũng lại 3 mồm 7 miệng cấm tôi nhìn anh làm phép nên tôi đột nhiên thấy hiếu kỳ, bây giờ Diệu Diệu nói câu này tôi liền lập tức gật đầu muốn xem.
Diệu Diệu cười như kẻ trộm gà, kéo tay tôi rồi rón rén quay lại, sau đó dựa vào lan can lầu hai.
Nhìn xuyên qua lan can vừa vặn có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng của tầng 1.
Chỉ thấy Đường Dũng chạm ướt cái thứ đen xì rồi ấn vào trên trán, sau đó nằm sấp xuống sàn, khuôn mặt rất cung kính.
Nhìn đến đây tôi cũng cảm thấy không có gì, có điều nhìn về phía sau tôi mới phát hiện cái mông Đường Dũng vậy mà đang nhếch lên một cách chậm rì, giống như đang tập yoga vậy.
Sau đó anh ấy dùng chày cán bột gõ vào cái bát đựng nước nọ.
Cái bát sắt lập tức phát ra âm thanh trong trẻo, sau đó anh dùng âm thanh này để phối hợp rồi ngâm hát ca dao bằng tiếng thái.
Mà theo nhịp điệu tiết tấu của ca dao thì cái mông của anh cũng lắc lư theo, bộ dáng kia nhìn cứ như một con sâu lớn đang nhúc nhích uốn éo, rất hài hước.
Tôi bị Đường Dũng chọc cười, thấp giọng hỏi Diệu Diệu đại ca nó đang làm gì vậy.
“Đang truyền lời chú gọi hồn ra ngoài, thanh âm hát ngâm của anh ấy không lớn nên dùng cơ thể để phụ trợ khếch tán truyền ra sóng âm, cái mông bây giờ của đại ca giống như cái máy phát tín hiệu vậy, đợi bọn quỷ ở trong chu vi 5000 mét nghe được lời chú gọi hồn sẽ không tự chủ được mà chạy đến đây.”
Diệu Diệu giải thích.
Tôi liền nhịn không được nữa, không ngờ cái mông của Đường Dũng còn có tác dụng này, trách không được anh ấy thà chết cũng không cho tôi nhìn anh làm phép, thì ra quá trình làm phép lại buồn cười như vậy.
Tôi nén cười, lặng lẽ nhìn Đường Dũng đang lắc lư cái mông, lắc lư được một lúc thìtrong phòng liển nổi lên một cơn gió lạnh, sau đó tôi nhìn thấy vài hình bóng âm u xuyên qua tường đi vào, bay bồng bềnh về phía Đường Dũng.
Tinh thần tôi run mạnh, cũng không cười Đường Dũng nữa, hai mắt chăm chăm nhìn cử động của Đường Dũng.
Hiển nhiên anh cũng nhìn thấy các âm hồn này, nhe răng cười một tiếng, cái mông đang uốn éo cũng dừng lại, chờ toàn bộ âm hồn vây quanh mình mới cầm bông sen chưa nở nhúng nước trong bát ra rồi quẩy lên thân bọn quỷ.
Nước đó như có ma lực vậy, khi dính lên thân bọn quỷ thì bọn quỷ ngay lập tức biến thành một làn khói trắng xám, bay vào trong nhụy hoa sen.
Quá trình này kéo dài rất ngắn, đảo mắt bảy, tám con quỷ đã bị lời chú gọi hồn khóa vào trong nhụy sen.
Làm xong hết mọi chuyện, Đường Dũng cười rất xán lạn, để hoa sen qua một bên rồi gom mọi thứ lại mới đứng lên, anh soi gương, xác định mình vẫn đẹp trai như thường mới hô vọng lên lầu hai, nói là đã làm xong bảo tôi có thể đi xuống rồi.
Tôi sớm đã không nhịn được nữa, thấy anh ấy gọi xuống liền chạy băng xuống lầu.
Mặt anh rất đắc ý, tỏ ra mình rất đẹp trai đứng trước mặt tôi, rồi đưa hoa sen vào tay tôi, nói là bọn quỷ được nhốt bên trong, bảo tôi cất kỹ.
Tôi gật đầu nhận bông sen, phát giác ra bông hoa sen này trĩu nặng, mặc dù nhìn không lớn nhưng cũng nặng hơn một ký.
Tôi cười cười nói cám ơn Đường Dũng, rồi cất kĩ bông sen chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng Đường Dũng lại túm tôi lại, khuôn mặt như bị thương hỏi tôi: “Anh tốn công tốn sức bắt quỷ cho em, em chỉ cám ơn một câu đã muốn bỏ đi rồi? Không định nói gì nữa sao?”
Nhìn bộ dáng của anh nói chuyện nghiêm túc, trong đầu tôi liền hiện lên cái mông lắc lư của anh, lập tức cười hì hì ra tiếng, gật đầu nói: “có nha.”
“Cái gì?” thần sắc Đường Dũng vui mừng, sốt ruột nhìn tôi, chờ tôi khen ngợi anh.
Tôi liền ngoắc tay bảo anh xích lại gần chút, rồi ghé vào tai anh cười nói: “cái mông rất giỏi ấy, còn có thể làm máy phát tín hiệu, ngày sau đợi lúc sóng wifi nhà tôi không mạnh cho lắm, thì anh có thể uốn mông nha.”