Chương 205: Chia Tay
Bên trong có người!
Lòng tôi khẩn trương hơn, không tự chủ nắm chặt lấy tay Tô Mộc.
Tô Mộc gật đầu với tôi một cái, một tay nắm tay tôi một tay giơ hộp đá đi tới căn phòng gạch xanh kia.
Cảnh bên trong nhà cơ bản giống như tôi tưởng tượng, tối tăm ẩm ướt, trong không khí còn kèm theo một mùi hôi thối mốc meo.
Tôi không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu quan sát khắp phòng, muốn tìm xem người vừa nói chuyện kia ở đâu.
Kỳ lạ là, bây giờ rõ ràng đã gần tới mười hai giờ trưa, bên ngoài mặt trời đang chiếu rực rỡ, căn phòng này cũng không kéo rèm cửa nhưng không khí lại có thể tự động che giấu khỏi ánh sáng ban ngày, giống như không khí đều bị nhuộm đen vậy.
Nhìn vòng quanh một hồi tôi không phát hiện được bất cứ điều gì, đừng nói không thấy người vừa lên tiếng, ngay cả bố cục trong phòng tôi cũng không thấy rõ.
“Dương Dương, nơi này có trận pháp, em không cần phải nhìn loạn, chờ một lát bọn họ mở trận ra tự nhiên có thể thấy rõ được.” Tô Mộc nhỏ giọng nhắc nhở.
Lời còn chưa dứt, trong bóng tối đột nhiên truyền tới tiếng bước chân nhỏ nhẹ, tiếng phát ra ở ngay phía trước chúng tôi, sau khi đi tới trước mặt Tô Mộc liền dừng lại, sau đó truyền tới một âm thanh chói tai giống như tiếng thái giám trong các phim cổ trang nói vậy: “Bùa yêu? Ngươi là lệ quỷ mà trong tay lại mang theo bùa yêu vật làm lễ bái, Nhà họ Tô Giang Minh các ngươi từ khi nào lại qua lại với yếu quái?”
“Vợ tôi vừa vặn là người trợ tiên cho Thuồng luồng tiên, cho nên mượn chút yêu khí chế bùa. Tuy nói bùa yêu hiếm thấy nhưng Nhà họ Tô kinh doanh nhiều năm như vậy cũng chỉ có lễ mọn này đưa tới, mong rằng Diệp huynh đệ không chê.” Tô Mộc nói.
Giọng anh ấy nhàn nhạt, mặc dù là tới tặng lễ vật nhưng trên người anh ấy không có chút cảm giác nhún nhường nào, ngược lại cảm thấy anh ấy có vẻ của kẻ từ trên cao nhìn xuống, giống như bùa yêu kia cũng chỉ là đồ lặt vặt anh ấy khen thưởng cho Nhà họ Diệp.
Đối với việc dùng bút lông sói chế phù anh ấy cũng không nhắc tới một chữ.
Chờ sau khi Tô Mộc giải thích xong, không khí đen quánh tràn ngập bốn phía bỗng nhiên tản ra, ánh sáng từ bên ngoài cũng nháy mắt tràn vào.
Thật là chói!
Tôi liền che mắt, thích ứng một lúc mới đưa mắt nhìn quanh phòng.
Nhìn một cái tôi liền hết hồn!
Tôi vốn cho rằng trong phòng này chỉ có một mình người có giọng già nua kia, sau đó thì có thêm một người giống thái giám vừa rồi, bây giờ nhìn qua trong phòng lại chi chít đầy người, có chừng hơn hai mươi người chen lấn trong căn phòng không lớn.
Hơn nữa trong đám người này có không ít người có tóc màu xanh, trên người có yêu khí vờn quanh, phải có một nửa là yêu hóa thành người.
Trong lòng tôi nhất thời nảy lên một cái, nhìn Tô Mộc.
Nơi này nhiều yêu như vậy, lại còn đạt tới mức hóa thân thành người thì cũng ít nhất phải đạt tới cấp mấy hạch, nếu như lúc này Nhà họ Diệp làm chuyện bất lợi với chúng tôi thì dường như chúng tôi không còn đường sống.
Ngay cả Thuồng luồng tiên ẩn núp trong cơ thể tôi cũng nhận ra khí tức nguy hiểm, lặng lẽ trong đầu tôi dặn dò tôi cách xa những yêu kia một chút, nếu có tình huống lạ nào thì không cần chú ý tới Tô Mộc mà lập tức chạy ra bên ngoài, nó sẽ mang tôi trốn đi.
Tôi yên lặng không đáp, trong lòng rất lo lắng, nếu quả thật phát sinh tình huống như Thuồng luồng tiên nói tôi có thể sẽ bỏ mặc Tô Mộc mà chạy trốn một mình không?
Dường như tôi ngay lập tức có câu trả lời.
Sẽ không.
Mặc dù anh ấy không biết quan tâm, lại dám quên sinh nhật tôi nhưng tôi vẫn rất yêu anh ấy, nếu như có thể dùng mạng của tôi đổi lấy cơ hội trốn thoát cho Tô Mộc tôi nhất định cũng lựa chọn.
Thấy được tâm tư của tôi, Thuồng luồng tiên thở dài một cái, mắng tôi không có tiền đồ, nói nếu đã làm người trợ tiên cho nó thì sau này muốn trai đẹp dạng nào chả có, cần gì phải leo lên một thân cây đã chết.
Tôi lười phản ứng với Thuồng luồng tiên, đưa mắt nhìn vào đám người kia, chú ý trên người già nhất.
Tóc ông ta đã bạc trắng, nhìn vẻ già nua kia ít nhất phải hơn chín mươi tuổi rồi. Ông ta ngồi trên một cái đĩa lớn bằng đất nung, trên người còn đang đắp một cái chăn đen thùi lùi, giống như chân bị tật vậy.
Dù vậy từ người ông ta vẫn tản ra một cảm giác uy nghiêm mãnh liệt, cảm giác kia rất giống lúc Tô Mộc tức giận, lộ vẻ ông ấy là người đứng đầu những người này.
Nhận ra được tôi đang nhìn, ánh mắt của ông già cũng thuận thế nhìn về phía tôi.
Tôi chỉ cảm thấy quanh người mình lạnh đi, bị nhìn rất không thoải mái, giống như mọi bí mật đều bị lộ ra trước mắt ông ta, liền dời ánh mắt đi.
“ha ha, lão tiên sinh Tô Mộc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Đứng bên cạnh ngài chắc vị này chính là Tô phu nhân? Quả nhiên rất phi phàm, khó trách Thuồng luồng tiên lại chọn cô ấy làm người trợ tiên. Tô lão tiên sinh thật là có phúc.” Ông già nhìn tôi một lúc, ánh mắt lần nữa trở lại trên người Tô Mộc, cười lên tiếng.
Tô Mộc khách khí đáp một tiếng, đem hộp đá giao cho đệ tử Nhà họ Diệp gần nhất, sau đó kéo tôi tìm một cái ghế ngồi xuống, cười ha hả hỏi thăm sức khỏe cố nhân của nhà họ Tô.
Nghe bọn họ nói chuyện, cố nhân mà Tô Mộc hỏi vừa vặn là cha của ông già kia, đã chết rất nhiều năm. Ông già vừa nói cũng bắt đầu xúc động, nói gì mà sau khi cha ông ta qua đời thì Nhà họ Diệp đều không gượng dậy nổi, nói ông ta không phát huy được gì đó của Nhà họ Diệp, sau đó nói thật tiếc cho chuyện phát sinh năm đó ở Nhà họ Tô.
Hai bên nói chuyện rất khách khí, Tô Mộc với chuyện Nhà họ Diệp và Lâm Yến Nhi một chữ cũng không nhắc đến, Diệp lão gia cũng không nhắc đến ân oán giữa họ và lang tộc một chữ.
Tôi ở bên im lặng nghe cũng thấy sốt ruột, sợ nói chuyện phiếm xong Tô Mộc cũng không nhắc tới chuyện chính của lần viếng thăm Nhà họ Diệp này.
Quả nhiên, bọn họ trò chuyện không bao lâu thì Diệp lão gia liền ngáp một cái, nói ông ta tuổi đã cao sức không còn khỏe, nói một hồi mệt mỏi, bảo Tô Mộc đừng thấy lạ.
Nói xong ông ta bảo một người trẻ tuổi toàn thân có yêu khí đưa chúng tôi tới phòng khách nghỉ ngơi, còn nói hai nhà Tô – Diệp đã lâu không liên lạc như vậy, lần này nhất định sẽ khoản đãi chúng tôi thật tốt, buổi tối sẽ chuẩn bị dạ tiệc gì đó để cho chúng tôi ở lại mấy ngày.
Lão già kia nhìn thì quả thật rất nhiệt tình nhưng thực tế lại rất giảo hoạt, để chúng tôi ở lại mấy ngày còn không phải là sẽ theo bọn họ đối phó với bầy sói sao.
Tôi đã vốn đã không có ấn tượng tối với Diệp lão gia, ông ta nói ra lời sau tôi lại càng không thấy ưa.
Nhưng Tô Mộc cũng không nói gì, chỉ cười gật đầu một cái, nói chủ thế nào khách sẽ thế đó.
Nói xong chúng tôi đi theo người trẻ tuổi kia tới tiền viện.
Nhà họ Diệp an bài cho chúng tôi ở phòng thứ hai, nơi này nhìn qua giống như đã hoang phế rất lâu, khắp nơi đều rách rưới, thậm chí bụi đã đóng thành một tầng dày. Da mặt Diệp lão đầu cũng thật quá dày, dù gì chúng tôi cũng là khách vậy mà ông ta lại cứ như vậy an bài cho chúng tôi ở phòng như này.
Tôi cực kỳ tức giận, đứng ở trong phòng cảm thấy không thể thích ứng được.
Ngược lại con nhà giàu là Tô Đoàn lại không nói gì, tìm giẻ lau ở góc tường lau sạch ghế cho chúng tôi ngồi, sau đó cậu ấy cầm chổi bắt đầu quét dọn.
Cậu ấy chăm chỉ như vậy khiến tôi cảm thấy hơi ngượng, liền nói sẽ cùng cậu ấy dọn dẹp sạch sẽ nơi này.
Nhưng Tô Mộc đã níu tay tôi lại, hỏi: “Tối nay bầy sói tấn công đến, em sợ không?”
“Nói nhảm, dĩ nhiên sợ. Anh nếu đã biết bầy sói sẽ tấn công đến thì tại sao còn tới Nhà họ Diệp, hơn nữa vừa rồi nói nhiều với ông già Diệp như vậy cũng không hỏi tới chuyện của Lâm Yến Nhi, rốt cuộc mọi người đang giở trò quỷ gì?” Tôi đã nhịn tới phát bực, lúc này giọng nói với Tô Mộc cũng hơi cao giọng.
Hiển nhiên Tô Mộc không nghĩ tôi lại dám nói chuyện với anh ấy như vậy, sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên hướng về phía tôi cười: “Nếu sợ vậy thì để Thuồng luồng tiên mang em về nhà trước, Nhà họ Diệp này phức tạp hơn anh tưởng tượng, điều kiện cũng kém hơn một chút, để em phải ngủ tại đây thật quá thiệt thòi cho em.”
“Quả thật thiệt thòi, nhưng đi thì phải cùng đi. Nhà họ Diệp đối đãi với chúng ta như vậy anh cần gì phải ở lại giúp đỡ họ đối phó với lang tộc. Nếu như em nhớ không lầm, chó sói có thiên tính thù dai, lúc này anh trợ giúp Nhà họ Diệp không sợ sẽ dẫn đến họ thù Nhà họ Tô sao?” Tôi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tô Mộc liền nổi giận.
Quả thật anh ấy khiến tôi tức giận chưa từng có, rõ ràng tới Nhà họ Diệp để điều tra quan hệ giữa Nhà họ Diệp và Lâm Yến Nhi, nhưng anh ấy cứ trốn tránh không chịu hỏi ông già kia, một mực trò chuyện trên trời dưới đất.
Biết rõ hôm nay lang yêu sẽ tới báo thù vậy mà anh ấy còn muốn ở lại trợ giúp Nhà họ Diệp.
Điều tôi ghét nhất chính là thái độ của Nhà họ Diệp, bọn họ cũng biết tối nay bầy sói sẽ tới vây mà còn đầy nhiệt tình mời chúng tôi ngủ lại, cái gì khác cũng không nói, rõ ràng là coi chúng tôi như lũ ngu.
Tôi vừa tức vừa hận.
Tô Đoàn lúc này cũng vội vàng cùng tôi khuyên Tô Mộc, nói bà Hai nói đúng, mặc dù ngoài mặt Nhà họ Diệp rất khách khí nhưng thực tế cũng không tốt bụng, không cần phải lôi kéo Nhà họ Diệp, đi bây giờ là lựa chọn tốt nhất.
Tô Mộc vốn đang có dáng vẻ lạnh nhạt, thấy tôi cùng Tô Đoàn cùng nói vậy khiến anh ấy liền không vui, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi: “Lộc Dương, mặc dù em là vợ anh nhưng chuyện anh muốn làm còn chưa tới phiên em làm chủ, huống chi cái này quan hệ tới số mạng Nhà họ Tô. Anh muốn lần nữa trấn áp Lâm Yến Nhi thì nhất định phải có được sự ủng hộ của Nhà họ Diệp, em chỉ là phụ nữ thì biết cái gì?!”
Nói xong ánh mắt anh ấy lại chuyển hướng sang Tô Đoàn, lạnh lùng nói: “Còn cháu, Lộc Dương không hiểu chuyện, cháu lại còn đi theo tham gia náo nhiệt sao? Tình trạng Nhà họ Tô bây giờ không phải cháu không biết, nếu như đắc tội với Nhà họ Diệp chúng ta sẽ bị hai mặt đều có địch, đến lúc đó đừng nói trấn áp Lâm Yến Nhi, chúng ta muốn tự vệ cũng khó! Nếu như cháu sợ lang yêu tới thì cứ chạy đi, ta sẽ không giữ lại!”
Tô Mộc hiển nhiên thật sự nổi giận, lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi như vậy.
Mũi tôi trong nháy mắt liền cay cay, nước mắt rơi ra, vừa ấm ức vừa giận: “Anh tức giận cái gì? Em muốn anh đi cùng vì lo cho anh, cái gì gọi là không đến phiên em làm chủ? Em coi như cái gì cũng không hiểu đi, nhưng cũng biết anh ở lại sẽ rất nguy hiểm. Anh khổ khổ cực cực ba ngày tạo ra bùa yêu, Nhà họ Diệp có cảm ơn anh sao? Người ta đều không coi trọng anh, anh cần gì phải xu nịnh Nhà họ Diệp! Đã vậy anh chỉ là lệ quỷ mà thôi!”
“Phải, là anh xu nịnh Nhà họ Diệp, nếu em không vừa mắt còn ở lại đây làm gì? Cút!” Tô Mộc nói.
Lúc anh ấy nói cút biểu tình cực kỳ tàn bạo, ánh mắt trợn lên hung hăng nhìn tôi, giống như hận không được ăn tôi vậy.
Tôi vừa sợ vừa ấm ức, nhìn Tô Mộc đang tức giận trước mắt giống như chưa từng quen biết.
Nước mắt rất nhanh trào ra.
Tim tôi đã lạnh!
Ở trong lòng anh ấy tôi giống như là một người vợ nhưng một chút vị trí cũng không có, ngay cả quyền lo lắng cho anh ấy cũng không có.
Bây giờ anh ấy lại bởi vì Nhà họ Diệp mà đuổi tôi đi.
Nước mắt tôi tuôn như suối, rào rào rơi xuống, cứ tiếp tục ở đây chỉ tự chuốc lấy nhục.
Tôi gật đầu một cái, nói với Tô Mộc tôi sẽ cút.
Sau đó xoay người rời đi.
Tô Đoàn thấy tôi thật sự muốn đi liền kéo tôi lại, xoay đầu sang Tô Mộc nói bà Hai cũng là lo lắng cho ông gì đó.
Nhưng Tô Mộc vẫn mặt lạnh, nói mục đích chính của anh ấy là tìm Lâm Yến Nhi, đem cô ta lần nữa trấn áp, những thứ khác đều không quan trọng, nếu Lộc Dương muốn đi thì cứ đi!
Lời của Tô Mộc như chém đinh chặt sắt, giọng đanh lại, có thể thấy tôi chẳng còn mong đợi được gì từ anh ấy.
Đẩy tay Tô Đoàn ra, sau đó ngay cả hai tiếng gặp lại tôi cũng không nói, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Kết thúc rồi, mặc dù Tô Mộc không nói ra hai tiếng chia tay nhưng từ giọng nói và biểu tình của anh ấy tôi có thể nhận ra, giữa tôi và anh ấy hiển nhiên đã kết thúc.
Tôi vừa khóc vừa chạy, chạy thở không ra hơi, đến khi tôi kiệt sức ngã ngồi xuống đất, đầu gối trầy da cũng không phát hiện.
“Cái đó… con nhóc này, ta đã sớm nói ngươi không cần phải leo lên một thân cây chết, nếu không thích Tô Mộc thì ông đây tìm cho ngươi một thằng chồng, những anh đẹp trai kia ngươi thích ai, chỉ cần ngươi mở miệng ông đây sẽ bắt tới cho ngươi.” Thuồng luồng tiên với tôi tâm ý tương thông, trong lòng tôi đau thế nào ông ta có thể cảm nhận được, lúc này đã chui từ trong thân thể tôi ra ngoài, thận trọng nhìn tôi.