CHƯƠNG 337: XẢY RA CHUYỆN LỚN
“Đại khái chuyện chính là như vậy. Còn việc tại sao lão quỷ lại bị chủ nhân của Lâm Yến Nhi khống chế thì anh không rõ lắm, chỉ biết lần này anh ta đi ra cứu anh là đã trái lệnh của chủ nhân Lâm Yến Nhi, khi trở về nhất định là không tốt.” Đường Dũng thở dài nói.
Nghe anh ta nói vậy tôi cũng liền thấy lo lắng, sợ Tô Mộc trở về sẽ phải chịu trừng phạt, hơn nữa lần này Tô Mộc xuất hiện có mục đích là trộm thân thể kiếp trước của tôi đi, anh ấy sẽ mang thân thể tôi đi đâu?
Đang suy nghĩ thì Thuồng luồng tiên cầm một đống giấy trong tay trở lại, vừa vào phòng bệnh đã la hét phiền toái, nói người hiện đại sức khỏe quá kém, trong bệnh viện có quá nhiều người bệnh, ông ta đường đường là đại yêu cửu hạch mà lại phải xếp sau mông người khác để nộp tiền, nói ra thật mất mặt!
Vừa lầm bầm mặt Thuồng luồng tiên đầy oán khí đi về phía Đường Dũng, đem tờ hóa đơn trong tay ném vào người Đường Dũng, tức giận nói: “Còn phải ở thêm bảy tám ngày nữa. Rõ ràng đã không chết được đại phu còn không chịu để ngươi rời đi. Hắc điếm! Nơi này nhất định là hắc điếm!”
“Là không chết được nhưng vết thương toàn thân còn chưa khép lại mà…” Đường Dũng thấy mặt Thuồng luồng tiên đen lại, chỉ có thể cười nói.
Bây giờ Đường Dũng bị thương, tôi cũng bởi vì mệt nhọc quá độ cần nghỉ ngơi, trong ba người chỉ còn Thuồng luồng tiên là khỏe mạnh tỉnh táo. Chờ ông ta càm ràm xong tôi liền cười híp mắt vẫy vẫy tay với Thuồng luồng tiên, hỏi ông ta có nguyện ý đi ra ngoài một chuyến nữa mua chút đồ ăn cho chúng tôi.
Thuồng luồng tiên liền từ chối, đặt mông ngồi ở ghế salon bên cạnh, nói: “Dương Dương thúi, ngươi đừng tưởng Thuồng luồng tiên ta lớn tuổi mà không hiểu gì về thời nay, không phải có dịch vụ giao hàng sao, muốn ăn gì gọi người khác giao tới là được, sao còn bảo ông đây tự mình đi mua? Ông đây dù sao cũng là muốn trở thành rồng thực sự, sao có thể ngày ngày làm chân tiểu nhị chạy việc cho các ngươi?”
“Giao hàng không phải sẽ tốn thêm tiền sao, hơn nữa ông chỉ bay đi bay về là được, mua được nhiều cũng đỡ cho nhân viên giao hàng khổ cực chạy xe tới…” Tôi cười nói.
Đang nói đột nhiên lòng tôi thắt lại, thật giống như đã có chuyện gì đó phát sinh.
Sắc mặt Thuồng luồng tiên cũng đột nhiên trở nên căng thẳng, nhanh chóng nhìn chúng tôi một cái, ra hiệu cho chúng tôi yên lặng còn ông ta rón rén đi tới cửa, lặng lẽ núp một bên.
Cộc cộc!
Hai tiếng gõ cửa nặng nề bất ngờ vang lên.
Không biết tại sao, trong lòng tôi thấy lo lắng dị thường, có một dự cảm mãnh liệt rằng phía sau cửa nhất định không phải là người.
“Ai?” Thuồng luồng tiên nhỏ giọng nói.
Vừa nói ông ta đã thả ra một ít yêu khí biến thành một sợi dây, chỉ chờ cửa mở sẽ trói thứ ở bên ngoài lại!
“Là tôi… Tôi là trưởng thôn của thôn Hạ Huệ ở Nam Hà. Xin hỏi nhà khảo cổ Lộc Dương đang ở đây sao?” Ngoài cửa truyền tới giọng một người đàn ông lớn tuổi.
Cả ba chúng tôi đồng loạt sửng sốt, Thuồng luồng tiên cùng Đường Dũng kỳ quái nhìn tôi như muốn hỏi tại sao tôi lại biến thành nhà khảo cổ, chỉ có tôi có chút bất ngờ. Mặc dù không biết thôn Hạ Huệ ông ta nói kia là gì nhưng nghe giọng cùng cách xưng hô với tôi, chắc chắn ông ta là trưởng thôn của Lão Cửu.
Sao ông ta tìm được nơi này?
Hơn nữa trên người ông ta mang theo khí tức gì mà hoàn toàn khác với người bình thường?
Tôi không khỏi tăng thêm mấy phần cẩn thận, đề phòng người trưởng thôn này là Yêu Thần biến thân giả mạo.
“Yên tâm, hắn không phải yêu thần, trên người cũng không có yêu khí, ngược lại mang một chút… tiệm khí nhàn nhạt.” Thuồng luồng tiên cảm nhận được sự lo lắng của tôi, chần chờ nói.
Khi ông ta nói hai chữ ‘tiệm khí’ thì mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, dường như không nghĩ ra trên một người còn sống sao lại có thể mang theo tiệm khí.
Sau khi biết là ai, chúng tôi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất chúng tôi có ba người, cho dù trưởng thôn mang theo tiệm khí thì cũng không thể gây ra chuyện lớn gì. Lúc này Thuồng luồng tiên liền mở cửa cho trưởng thôn vào, sau đó hỏi ông ta tìm tôi có chuyện gì?
“Cô nương, van xin cô nhất định phải mau cứu người trong thôn chúng tôi. Báo ứng tới, yêu quái chuột kia thật đã tới báo thù!” Trưởng thôn sau khi vào phòng liền đi nhanh tới trước mặt tôi, nước mắt nước mũi khóc lóc nói.
Tôi đã chuẩn bị cho rất nhiều tình huống, thậm chí còn nghĩ có thể ông ta đã chết, bây giờ chỉ là xác chết vùng dậy để mà chuẩn bị đề phòng, duy chỉ không nghĩ tới ông ta lại hướng về phía tôi khóc lóc.
Lúc này đầu tôi có chút mông lung, hỏi ông ta: “Cái gì mà yêu quái chuột báo thù, đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe tôi hỏi, trưởng thôn trong nháy mắt càng khóc to hơn, một ông lão hơn năm mươi tuổi vừa quỳ vừa khóc nói: “Không phải hôm qua tôi cùng Lão cửu theo chân các người xuống mộ sao, cũng không biết tại sao lại hôn mê đến tận buổi tối mới tỉnh lại, khi tỉnh lại tôi đã ở trong nhà mình, sau đó…”
Hóa ra hôm qua sau khi chúng tôi mang trưởng thôn về nhà ông ta vẫn hôn mê suốt buổi chiều, chờ đến khi tỉnh lại đã hơn mười một giờ đêm, ông ta nhớ tới Lão cửu cho nên ngay trong đêm đi tới nhà của Lão cửu muốn xem hắn đã tỉnh chưa.
Kết quả nhìn một cái thì Lão cửu quả thật chưa tỉnh, hơn nữa không chỉ là chưa tỉnh mà từ miệng mũi của hắn ta còn chảy ra huyết dịch đen thùi lùi giống như bị trúng kịch độc vậy.
Trưởng thôn sợ hết hồn, muốn đi qua kiểm tra xem hắn ta còn sống hay không, kết quả vừa chạm vào thì một đám khói đen liền từ trong thân thể hắn ta chui ra xông thẳng vào mặt trưởng thôn, mùi vừa thối lại vừa gây sặc, uỵch một cái trưởng thôn ngã xuống đất.
Đêm hôm khuya khoắt, có người nằm bất động trên giường ộc máu mồm ra, từ trong thân thể lại có một luồng khói đen bay ra ngoài khiến trưởng thôn sợ gần chết, trực tiếp xoay người xông ra ngoài gào thét: “Ngươi đâu… Lão cửu có chuyện rồi…”
Người trong thôn đều là hàng xóm láng giềng, bình thường nghe trưởng thôn gọi lập tức không ít người chạy đến hỗ trợ. Nhưng hôm nay rất kỳ lạ, trưởng thôn kêu gọi khản cả cổ mà không một ai xuất hiện.
Toàn bộ ngôi làng đều im lặng, một mảnh đen nhánh.
Trưởng thôn không khỏi rùng mình một cái, lúc này mới để ý dường như bầu không khí trong thôn hôm nay rất kỳ quái, nhà nào cũng tắt đèn đóng chặt cửa. Tuy nói bình thường mọi người cũng ngủ sớm, mười hai giờ đêm trong thông cũng là một mảnh đen nhanh nhưng bao giờ cũng có vài nhà còn mở đèn. Hơn nữa trong thôn cũng không ít nhà nuôi chó, vừa có động tĩnh sẽ sủa vang, hôm nay lại an tĩnh khác thường, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có, toàn thôn như một thôn chết!
Trưởng thôn sợ sắp tè ra quần, thân thể run lên kịch liệt. Ông ta cố gắng chống đỡ lảo đảo đi tới một nhà khác, vừa gọi tên vừa đi vào bên trong.
Mò tới phòng ngủ đèn còn mờ trong nháy mắt trưởng thôn liền sợ hãi suýt chút nữa hồn vía bay ra ngoài.
Nhà kia một nhà già trẻ bốn miệng ăn toàn bộ đều nằm trên giường, miệng mũi cũng chảy ra huyết dịch đen nhánh, trạng thái y hệt như Lão cửu, thậm chí chó trong thôn cũng bất tỉnh tương tự.
Lúc này trưởng thôn mới ý thức được đã có chuyện lớn!