Mục lục
Cô dâu của quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 138: Hung Thủ(một)




Chương 138: Hung Thủ(một)

“Mang hết các người?” Thuồng luồng tiên sững sờ, mắt rắn nháy hai cái.
“Hửm.” Tôi thấy phản ứng của Thuồng luồng tiên lập tức có dự cảm không hay.
Quả nhiên Thuồng luồng tiên lắc đầu: “coi như ông đây nghĩ trăm phương nghìn kế, bụng no đến chết thì cũng chỉ có thể mang theo một mình con nhóc cô theo mà thôi, còn những người khác chỉ có thể đợi đến tối dựa vào biện pháp của phái cản thi, việc này thì ra điều kiện gì cũng vô dụng, con nhóc cô có bắt 18 con cáo yêu cho ông đây cũng vô dụng."
“Tại sao?” Tôi không hiểu được, tuy có ấn tượng không tốt với Phong Thiên nhưng họ cũng là vì chuyện của tôi mà đến đây, bây giờ đội trưởng Lý Quân đã chết, tôi cũng không thể bỏ lại bọn họ được.
Huống chi sau khi rời khỏi đây thì Tô Mộc phải làm sao, tôi còn mong chờ Phong Thiên ở bên cạnh chỉ huy giúp Tô Mộc nữa mà.
“Bởi vì cô là người trợ tiên của thuồng luồng tiên, đã ở chung rất lâu nên trên có thể đã mang theo yêu lực, như vậy thì khi Thuồng luồng tiên làm phép che cô lại thì có thể qua mắt được yêu hồ, thừa nước đục thả câu mà lội qua được, nhưng bọn tôi là người thường, dương khí trên người quá nặng, yêu khí của Thuồng luồng tiên vốn dĩ không che được hơi người trên cơ thể chúng tôi, cho nên qua không được yêu hồ này.” Không đợi Thuồng luồng tiên nói thì Phong Thiên đã giải thích trước.
Nói xong ông ta tỏ ra khá thản nhiên phất tay áo với tôi, nói là tôi không cần lo cho ông ta, dù sao ông ta cũng là một quán trưởng, đối phó với vài lâu la của phái cản thi thì không có vấn đề gì cả, chỉ cần chống đỡ đến buổi tối thì ông ta có thể mang đi Đào Nghị rồi.
“Vậy còn những người khác thì sao?” tôi thấy Phong Thiên đã tính toán trước liền thở ra nhẹ nhõm, ông ấy đúng là cũng có bản lãnh nên không cần lo lắng quá, có điều tôi nhớ rõ ràng thì bọn họ còn đi cùng với vài chiến sĩ vũ trang, kết quả bây giờ chỉ còn Phong Thiên và Đào Nghị, còn mấy người cảnh sát vũ trang thì tôi đến một bóng người cũng không thấy.
Bị tôi hỏi vẻ mặt Phong Thiên liên cứng lại, thở dài nói các chiến sĩ khác đêù hy sinh, ông ấy đã cầu siêu cho bọn họ, bảo đảm cho kiếp sau bọn có được vận mệnh tốt hơn rồi.
Người đã chết, Phong Thiên chỉ có thể giúp họ như vậy mà thôi.
Tôi không nhịn được thay đổi cách nhìn ông ta, lần trước gặp Phong Thiên, tôi chỉ cảm thấy ông ta là một đạo sĩ tham tiền mà thôi, tuy có chút năng lực nhưng vô cùng kiêu ngạo xem thường người khác.
Không ngờ ông ta cũng sẽ siêu độ cho người khác, người ngoài nghề sẽ không biết được, còn tôi ở bên cạnh Tô Mộc lâu vậy cũng biết được việc siêu độ cho vong hồn là một việc vô cùng cực khổ, nếu oán khí của vong hồn quá lớn không bằng lòng bị siêu độ thì sẽ có nguy hiểm bị thương.
Thậm chí có thể bị vong hồn siêu độ ngược, siêu độ hồn của người sống đến cửa vãng sinh, sau đó vong hồn sẽ chiếm lấy thể xác mà người siêu độ để lại, từ đó tiếp tục ở lại trần gian.
Ở đạo gia thì hành vi này còn có một tên gọi chuyên môn gọi là “đoạt xá”, trước đây bà nội Trịnh Lâm đã hy vọng dùng cách đoạt xá này để làm Trịnh Lâm sống lại.
Việc này tạm không nhắc đến, xác định không thể nào mang Phong Thiên đi theo, tôi liền hỏi Thuồng luồng tiên còn cách nào để bảo đảm an toàn cho bọn Phong Thiên hay không.
Dù sao thì vừa nãy Phong Thiên và Đào nghị đều bị Thuồng luồng tiên quét đánh đến hộc khá nhiều máu, dưới tình hình như vậy thì dù Phong Thiên có năng lực gì thì ở lại đây cũng không được an toàn cho lắm, người của phái cản thi lại đông, nếu Phong Thiên bị luân phiên đánh thì dù có giỏi đến đâu cũng chống đỡ không được.
Thuồng luồng tiên nói việc này thì dễ xử lý, tuy không thể mang bọn họ qua yêu hồ nhưng ông ấy có thể mở ra một khu vực nhỏ cạnh bên hồ, chỉ cần Phong Thiên đợi ở khu vực ông ta mở ra thì sẽ an toàn, cho dù bọn người phái cản thi đến cũng không dám lại gần đó, nếu không sẽ trúng chiêu của hồ yêu.
Cách này hay, tôi liền thúc giục Thuồng luồng tiên mở ra khu vực nọ.
Đúng là ông ấy đã hấp thu không ít yêu khí, nghe tôi hối thúc liền nhảy xuống dưới, dùng cái đuôi vẽ một hình tròn trên khối đất cạnh hồ, sau đó há miệng rắn, run run cái bụng rồi nôn yêu khí màu xanh lục ra bên ngoài.
Yêu khí nọ vô cùng thần kì, sau khi bị thuồng luồng tiên nôn ra thì phiêu tán vào bốn phía, nhưng khi bay đến vòng tròn nọ thì giống như có một lực hút vô hình, xoáy chúng vào trong, không bay ra được nữa, sau khi Thuồng luồng tiên nôn đủ yêu khí thì bên trong vòng tròn đã hình thành một hình trụ màu xanh lục, giống như căn nhà nhỏ đặc biệt vậy.
Sau khi giải quyết xong, Thuồng luồng tiên bảo Phong Thiên mang Đào Nghị đi vào đó, sắp xếp cẩn thận bọn họ, cơ thể Thuồng luồng tiên chớp mắt biến lớn, há mồm như cái chậu máu ngậm lấy tôi rồi nhảy vào hồ yêu, nhanh chóng bơi về phía trước.
Tôi bị dọa nghẹn ngào thét lên, rất sợ Thuồng luồng tiên nuốt tôi luôn, càng sợ khi tôi tiếp xúc với nước trong yêu hồ thì kết cục giống như đội trưởng Lý Quân.
May mà Thuồng luồng tiên còn nể mặt tôi, tuy miệng ngậm lấy tôi nhưng răng rắn dài sắc bén cũng không cắn tôi mà kẹp tôi giữa hai cái răng, còn bảo tôi ôm lấy răng rắn để khống chế căng bằng.
Mà trước mặt tôi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vòng xoáy được hình thành bằng luồng khí hơi phát ra tiếng vù vù.
Bởi vì luồng khí hơi này mà nước trong yêu hồ bị phân cắt thành hai bên, lượn qua người tôi.
Chỉ mất mấy giây mà Thuồng luồng tiên dã mang tôi vượt qua yêu hồ, đến một bờ bên kia hồ.
Sau khi lên bờ Thuồng luồng tiên nhả tôi ra rồi lại biến thánh hình dáng nhỏ bằng cánh tay tôi, lượn vòng trên tay tôi, thúc giục tôi thực hiện lời hứa đi bắt con cáo tinh nọ.
Tôi không nhịn được gấp gáp, bây giờ hồn Tô Mộc bị bất ổn vẫn còn đang ẩn náu trong ngọc bội ngay cổ tôi, tôi đang muốn tìm một nơi cực âm để cho Tô Mộc đi vào, nhưng tôi đã đáp ứng giúp Thuồng luồng tiên bắt Diệp Nhu, không tiện nuốt lời đành phải tìm nơi lưng đưa về hướng mặt trời, cẩn thận móc ngọc bội ra xem xét tình trạng của Tô Mộc.
Sau khi được Tô Mộc nấp vào, ngọc bội vốn đã sáng long lanh thì nhiều thêm một người tí hon to bằng ngón tay út, anh ấy nằm trung tâm ngọc bội, hai mắt nhắm chặt, thấp thoáng còn có thể trông thấy đầu mày anh nhíu chặt vào nhau.
Chắc chắn bây giờ anh đang rất đau, nhưng may mà có ngọc bội bảo vệ, tình trạng hồn của anh tạm thời khá ổn định, có lẽ sẽ không xảy ra tình huống ngoài ý muốn gì nữa.
Đã xác định được Tô Mộc còn có thể chịu đựng một chốc, tôi vội vàng cất ngọc bội, nhanh chân chạy đến chỗ cắm trại, định tìm được Diệp Nhu tốc chiến tốc thắng với cô ta.
Chỉ là khi tôi chạy đến hướng cắm trại, còn chưa chạy về nơi đó đã thấy một luồng khói đen đậm đặc bay lên từ chỗ cắm trại phía trước, giống như có thứ gì đang cháy vậy.
Lòng tôi trầm lại, sợ xảy ra biến cố gì, chạy càng nhanh.
Sau khi chạy đến, khói đen kia thật sự là từ nơi cắm trại phát ra, chỉ thấy hai chiếc lều được dựng đang cháy phừng phực, tất cả vật lưu lại bị đốt thành tro bụi.
Tôi không nhịn được cau mày, vội bước đến tìm Diệp Nhu và hai vị cảnh sát vũ trang nọ.
Bước vài vòng quanh nơi cắm trại, tôi vừa hét vừa gọi nhưng không nhận được hồi âm nào cả, thậm chí tôi còn không phát hiện được dấu vết họ rời đi.
“Con nhóc, cô nhìn ở đây.” Ngay lúc tôi không thu hoạch được gì thì Thuồng luồng tiên đột nhiên chỉ vào một bên nói.
Tôi theo hướng ông ta chỉ nhìn lại, lập tực phát hiện một thứ đen sì, nhìn rất giống dáng người đã bị đốt thành than đen.
Không thể nào...
Lòng tôi âm thầm kêu khổ, cũng may giờ là ban ngay nên tôi cả gan bước qua, cẩn thận lật người nọ lại.
Anh ta đã bị đốt không nhìn ra được là hình dáng gì nữa, nhưng hình dáng tay chân thì vẫn còn, trên người còn lưu lại một mảnh vải rách màu xanh quân đội, là đồng phục cảnh sát.
Người chết là một trong các cảnh sát vũ trang.
Tìm được người này tội lập tức theo phương hướng này tìm tiếp, nếu như không ngoài dự liệu thì một khác người cũng không sống sót được.
Quả nhiên, đi được mấy bước tôi đã nhìn thấy một thi thể khác của đồng chí cảnh sát, anh ấy chết cực kỳ thảm thiết, vẫn còn dùy trì tư thế chạy trốn, chỉ là cánh tay giơ giữa không khí đã bị đốt thành than, đừng nói là chạm phải, chỉ cần gió thổi qua cũng đều có một mẩu bụi rớt xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK