Chương 215: Đại ân nhân
Sau khi đưa mẹ tôi vào phòng ngủ của bà tôi liền quay lại phòng mình, lúc này Tô Mộc cũng đã trở lại, lười biếng nằm tựa vào thành giường, áo ngủ tơ tăm chỉ cài nút qua loa lộ ra mảng da thịt trắng bóc trước ngực, đôi mắt cười chúm chím nhìn tôi, còn vẫy vẫy tay với tôi, gọi Dương Dương.
Trên thế giới sao lại có người đàn ông đẹp trai đến như vậy chứ, bộ dáng này của anh ấy quả thực đang câu dẫn người ta phạm tội!
Tôi liền như điên nhào tới, xoay người cưỡi lên ngang hông của anh, giả vờ bá đạo đưa tay nắm lấy cằm anh ấy để anh nhìn tôi, hỏi anh cứ như vậy sẽ không sợ tôi làm chuyện gì không hay sao?
“Em có thể làm gì không hay, nói nghe một chút.” Tô Mộc khẽ cong môi cười một tiếng, biểu tình hết sức đen tối, vừa nói hai tay đã ôm lấy eo tôi, đem người tôi xoay một cái đổi bị động thành chủ động, bàn tay không thật thà cởi quần áo trên cơ thể tôi.
Mặt tôi trong phút chốc đỏ hồng, ngượng ngùng vùi vào lồng ngực anh, lẳng lặng đợi anh đi vào.
Nháy mắt Tô Mộc đã cởi hết quần áo trên người tôi, vuốt ve cơ thể tôi, khi sờ đến giữa hai chân, anh ấy có chút kinh ngạc vui mừng, cúi đầu che lại cánh môi tôi, vừa hôn vừa nói: “tiểu tinh tinh, nhanh vậy đã ướt rồi, thật sự không chút rụt rè tí nào cả.”
Nói xong anh không chần chờ nữa, dao động người một cái khiến tôi lập tức thoải mái kêu một tiếng đau.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy thì bên ngoài mặt. trời đã lên cao rực rỡ, tư thế của tôi đặc biệt khó coi nằm sấp trên người Tô Mộc, mặt tôi đang gối lến cơ ngực rắn chắc trên ngực anh.
Không chỉ có vậy, tôi còn thấy trên ngực anh ấy có một chút nước đọng đã khô lại, lưu lại một vòng vết trắng đã khô lại.
Tôi liền đỏ hồng mặt, trộm nhìn Tô Mộc một cái, sợ anh phát hiện tôi chảy nước miếng lên ngực anh.
Cũng may anh ấy vẫn ngủ, ánh sáng mặt trời chiếu vào gương mặt anh ấy, giống như một tác phẩm nghệ thuật được hắt lên ánh đèn chiếu sáng khiến làn da anh như đang phản quang một tầng ánh sáng bạc, đẹp trai chết người.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thận trọng từ trên người anh ấy bò dậy. Nhưng tôi vừa cử động một cái thì toàn thân truyền đến một trận đau nhức, đau tới mức tôi không khỏi hít vào một hơi.
Gã Tô Mộc chết tiệt này cái gì cũng tốt, duy chỉ cái kia là quá tốt khiến mỗi lần tôi cùng anh ấy làm xong đều giống như bị tra tấn, toàn thân đau nhức.
Tôi cử động nhẹ hơn mấy phần, rất sợ đánh thức Tô Mộc. Sau khi xuống giường tôi rón rén mò tới phòng tắm, đem khăn mặt nhúng nước nóng rồi đi ra ngoài lau dấu vết nước miếng trên ngực Tô Mộc.
Nhưng tôi vừa mới đưa tay ra, khăn còn chưa chạm vào da Tô Mộc thì bỗng nhiên anh ấy nói: “Em muốn hủy thi diệt tích à? Lau sạch chứng cứ phạm tội của em?”
“Anh tỉnh? Tỉnh lúc nào thế?” Tôi cả kinh trong lòng, lúng túng. Nếu anh nhìn thấy “kiệt tác” trên người mình đánh cô thì làm sao đây?
“Dậy từ sớm, chỉ là thấy em ngủ ngon như vậy nên không muốn đánh thức em mà thôi.” Tô Mộc nói, vừa nói anh ấy đã mở mắt mỉm cười nhìn tôi.
“Anh...” Tôi càng không được tự nhiên. Mặc dù bình thường Tô Mộc cũng thường xuyên cười với tôi nhưng nụ cười lúc này của anh ấy rất quỷ dị, nhìn kiểu gì cũng không thấy ý tốt, giống như đêm hôm trước lúc chuẩn bị hành hạ tôi.
“Anh làm gì mà khiến em sợ anh như vậy?” Tô Mộc vẫn cười híp mắt như cũ, lấy tay chống đầu nhìn tôi
Thấy anh ấy không mắng tôi, tôi nhất thời cười khan hai tiếng, mặt đầy nịnh bợ cầm khăn tiến tới lau sạch ngực cho anh ấy.
“Lau sạch làm gì? Đây không phải là minh chứng em yêu anh sao? Anh còn đang nghĩ chờ Tô Đoàn cùng Thuồng luồng tiên tới sẽ cho bọn họ thấy một chút không, xem tài năng hội họa của vợ anh, trong một đêm đã vẽ được bản đồ cho đất nước.” Tô Mộc chế nhạo nói.
Mặt tôi liền đỏ lên, có điều nghe anh ấy nói tôi mới phát hiện dấu vết kia thật giống hình con gà trống, rất giống với bản đồ đất nước.
Vốn đã chảy nước miếng lên người anh ấy đã là quá mất mặt, vậy mà anh ấy còn muốn cho Tô Đoàn cũng Thuồng luồng tiên xem một chút, tôi thẹn quá thành giận, đè lên người anh ấy, dùng khăn lau sạch dấu vết nước miếng trên ngực anh ấy.
Ở trên giường cùng Tô Mộc đùa giỡn một hồi, đến khi chúng tôi bò dậy thì đã gần mười một giờ.
Từ dưới nhà dường như có mùi đồ ăn bay lên, tôi liền thấy đói, sau khi rửa mặt liền lôi Tô Mộc xuống lầu ăn cơm.
Mẹ tôi vốn đang bận bịu trong bếp, thấy Tô Mộc cùng tôi từ trên lầu hai đi xuống liền sửng sốt một chút, trên mặt lộ vẻ lúng túng, cười hỏi Tô Mộc tới lúc nào, sao bà không thấy Tô Mộc tới.
“Vừa đến thôi ạ, lúc tới không thấy ai trong nhà nên cháu liền đi lên lầu hai tìm Dương Dương.” Tô Mộc cười một tiếng, vẻ đường đường chính chính, giả bộ thật giống như tối qua anh ấy không ngủ ở đây vậy.
Tôi nhếch miệng, trong lòng thầm khinh bỉ anh ấy, không nghĩ anh ấy lại là kiểu người nói láo không chớp mặt, mặt không đỏ tim không đập mạnh...
Biết Tô Mộc mới tới không lâu, biểu tình của mẹ tôi nháy mắt thoải mái hơn, nhiệt tình bảo Tô Mộc ăn cơm.
Thấy quan hệ của mẹ tôi và Tô Mộc tốt như vậy trong lòng tôi không khỏi thấy thoải mái, cảm giác người hạnh phúc nhất thế giới này chính là tôi. Sau khi đi rửa tay xong tôi hỏi sao ba tôi lại không xuống ăn cơm.
“Ba con hôm qua uống nhiều rồi, bây giờ vẫn còn đang ngủ nên mẹ không gọi ông ấy. Chúng ta ăn trước đi.” Mẹ tôi nói, nói xong đã lấy đồ ăn cho tôi cùng Tô Mộc.
Tôi nhất thời nhớ tới một chuyện, cùng Tô Mộc ở chung với nhau lâu như vậy tôi thật sự nhớ ra cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy Tô Mộc ăn đồ ăn dương gian, cho dù lần đó anh ấy dẫn tôi đi nhà hàng thì cũng chỉ ăn một đóa hoa bỉ ngạn đến từ âm phủ, nói như vậy hẳn anh ấy không thể ăn đồ ăn dương gian?
Tôi nghiêng đầu nhìn Tô Mộc, nhỏ giọng nói nếu như anh ấy không thể ăn thì có thể kiếm lý do đưa đồ ăn cho tôi.
Ai ngờ Tô Mộc cười khẽ một tiếng, nói mẹ tôi làm thức ăn ngon như vậy sao anh ấy có thể không ăn.
Vừa nói đã bê bát cơm lên, kẹp cơm đưa vào trong miệng.
Nhìn anh ấy ăn nhiệt tình tôi cũng yên lòng, không quản chuyện của anh ấy nữa, vừa ăn cơm vừa hỏi mẹ tôi tối hôm qua bọn họ đi đâu, có phải làm lễ cúng ở trong miếu, sao ba tôi lại uống nhiều vậy?
“Còn phải nói, mẹ có một tin vui phải nói cho con. Tối hôm qua mẹ cùng ba con gặp đại ân nhân của chúng ta mười tám năm trước! Ba con cũng vui vẻ sắp điên rồi, ông ấy chính là uống rượu nói chuyện cũ với ân nhân nên mới uống nhiều như vậy.” Mẹ tôi nói.
Nói xong trong nháy mắt tinh thần bà phấn chấn hơn, cười cũng tươi hơn, cả khuôn mặt đều lấp lánh, giống như mua vé số trúng độc đắc vậy.
Tôi ngược lại bị mẹ tôi nói khiến cho đầu óc mơ hồ, hỏi bà: “Cái gì mà đại ân nhân? Mười tám năm trước nhà chúng ta gặp nạn sao? Có phải cháy nhà không?”
“Cái gì mà cháy nhà, con cứ nói bậy.” Mẹ tôi liếc tôi một cái, cười cùng Tô Mộc, bảo anh ấy đừng chê cười, đứa nhỏ Lộc Dương này từ nhỏ đã vậy, nói chuyện không để ý, bảo anh ấy đừng để ý.
“Rốt cuộc là làm sao, ba mẹ gặp được ai? Còn có hôm qua đang êm đẹp hai người đi vào miếu làm gì?”
“Cầu nguyện, những năm gần đây chỉ cần tới sinh nhật con là chúng ta đều đi vào miếu cầu nguyện, chỉ là trước kia con không biết mà thôi. Đại ân nhân đó thật ra cũng không phải là người mà là một con rắn đen to, năm đó nếu không phải con rắn đen to đó cứu con một mạng thì có lẽ bây giờ con cũng không còn.” Mẹ tôi nói.
“Rắn đen?” Tôi cả kinh trong lòng, mẹ tôi nói rắn đen to lớn, ngoại trừ Thuồng luồng tiên thì còn có thể là ai.
Hơn nữa tôi qua quả thật nó cũng uống rất nhiều, nhưng mẹ tôi lại nói nó là đại ân nhân cứu chúng nhà tôi mười tám năm trước, chẳng lẽ nó đã sớm gặp mặt cha mẹ tôi? Sao tới giờ đều chưa từng nghe Thuồng luồng tiên nói qua?
Không đợi tôi suy nghĩ, Tô Mộc đã lên tiếng, nói: “Một con rắn đen lớn mười tám năm trước đã cứu Dương Dương? Có chuyện gì xảy ra, dì kể cho chúng con nghe một chút được không?”