Mục lục
Cô dâu của quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 338: HẦM CHƯA THỨC ĂN




CHƯƠNG 338: HẦM CHƯA THỨC ĂN
Trưởng thôn đi ra khỏi làng ngay lập tức, loại chuyện này nhìn một cái là biết không phải bệnh truyền nhiễm thông thường. Ông ta cũng không biết hòa thượng hay đạo sĩ nào khác, duy chỉ có thể nghĩ tới tôi cho nên sau khi ra khỏi thôn liền hỏi thăm dọc đường, tìm hai ngày mới thấy chúng tôi nơi này.
Vừa nói trưởng thôn không nhịn được lại khóc lên, xem ra người trưởng thôn này khá có trách nhiệm, thôn dân xảy ra chuyện ông ta thật sự cũng gấp gáp muốn chết.
Tôi đỡ ông ta lên, bảo ông ta ngồi lên ghế salon bên cạnh, an ủi: “Trưởng thôn, ông đừng quá lo lắng. Dựa theo miêu tả của ông thì chuyện này hẳn không phải là do con yêu quái chuột trong mộ kia tới báo thù, có lẽ mọi người trúng độc gì đó, dẫu sao con yêu quái chuột kia rất lợi hại, nếu như nó muốn báo thù thì e rằng thôn dân đã đang trên đường đi đầu thai.”
Nói xong tôi đưa mắt nhìn Thuồng luồng tiên và Đường Dũng. Dẫu sao loại chuyện này hai bọn họ am hiểu hơn tôi, mặc dù tôi biết chuyện này không phải do yêu quái chuột túc trực bên linh sàng làm nhưng không biết được vấn đề ở đâu ra.
Hơn nữa chuyện này quả thực có chút quỷ dị, nếu như thôn dân hôn mê có quan hệ với mộ Võ Tắc Thiên thì hôn mê nhất không phải sẽ là trưởng thôi sao? Trên người ông ta bây giờ còn mang cả tiệm khí, mới vừa rồi tôi còn không nghĩ đến, bây giờ suy nghĩ một chút hẳn khi tổ tiên Tô gia đánh nhau cùng Yêu Thần lúc trong mộ đã tản ra tiệm khí và dính vào trên người trưởng thôn.
Đường Dũng ở một bên chăm chú nghe, nhưng khi tôi đưa mắt nhìn anh ta thì anh ta lại ngoảnh mặt đi hướng khác tỏ vẻ như không quan tâm, anh ta còn giơ giơ cánh tay bị bó lại như xác ướp của mình, tỏ ý anh ta là người bị thương không muốn nhúng tay vào việc vớ vẩn này.
Cuối cùng vẫn là Thuồng luồng tiên mở miệng, nói: “Từ những gì ngươi miêu tả xem ra người trong thôn các ngươi bị ma nhập vào người cho nên mới khiến máu chảy, hôn mê bất tỉnh. Nếu như ta đoán không lầm, bây giờ hồn phách của bọn họ đều bị giam ở trong chính thân thể, nếu như không kịp thời thả hồn phách ra thì thân xác sẽ biến thành một cái lò luyện lớn, tùy lúc có thể nướng hồn phách bên trong, đến khi đem hồng phách nướng sạch mới ngưng.”
“A? Vậy đại tiên ngài nhất định phải mau cứu bọn họ. Chỉ cần ngài chịu cứu bọn họ điều kiện gì tôi cũng đồng ý!” Trưởng thôn vội kêu lên.
Thuồng luồng tiên ngắt lời ông ta: “Bây giờ nói cứu còn hơi sớm. Gây ra triệu chứng như bọn họ ta biết tới không dưới ba mươi loại, phải biết bọn họ trúng loại tà ma nào mới được. Nếu như ta không cách nào tìm được nguyên nhân khiến bọn họ bị như vậy thì ngươi nhân lúc còn sớm hãy đi mời cao nhân khác.”
Nói xong Thuồng luồng tiên nhìn tôi một cái, mặt hiện ra một chút do dự giống như ông ta đang suy nghĩ có nên giúp trưởng thôn hay không.
Tôi liền nói: “Không sao đâu, ông đi đi, nơi này có tôi trông Đường Dũng là được.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Có Dương Dương ở đây nhất định sẽ chăm sóc tôi rất tốt.” Đường Dũng tiếp lời cho tôi.
Thuồng luồng tiên không nhịn được trợn mắt nhìn anh ta một cái, bĩu môi nói: “Ai quan tâm ngươi ở bệnh viện có tốt hay không? Ta chỉ đang suy nghĩ Dương Dương nên làm thế nào. Bây giờ tuy nói Yêu Thần bị thương nặng nhưng nếu hắn cố tình tới tìm Dương Dương thì cho dù Tô Mộc có ở đây cũng không giúp được gì, cho nên để Dương Dương ở lại cùng kẻ bệnh tật như ngươi ta không yên tâm. Như vậy đi, Dương Dương cùng ta đi vào trong thôn xem một chút, Đường Dũng một mình ở đây dưỡng thương.”
“Ông yên tâm để lại mình tôi ở đây sao? Lỡ như Yêu Thần tìm được tôi thì làm thế nào?”
Thuồng luồng tiên cười nói: “Tìm được ngươi thì là chuyện của ngươi, ngươi cũng không phải người trợ tiên của ta, ta không rảnh quản sống chết của ngươi.”
Nói xong Thuồng luồng tiên cười to, cũng không để ý tới phản ứng của Đường Dũng, nắm lấy tay tôi kéo đi, cũng ra dấu với trưởng thôn tỏ ý ngay bây giờ liền lên đường.
Đường Dũng tức sắp chết, ở trên giường nói to Thuồng luồng tiên không trượng nghĩa, nhưng bây giờ anh ta hoạt động khó khăn, căn bản chưa nói xong chúng tôi đã đi mất rồi.
Sau khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện liền thuê một chiếc ô tô đi tới thôn Hạ Huệ.
Cũng may từ Lạc Dương xuống thôn Hạ Huệ không xa, đại khái xe chạy hơn một giờ chúng tôi đã lần nữa trở lại cái thôn nhỏ bên trong núi đó.
Nghe trưởng thôn miêu tả thảm trạng nơi này còn không có nhiều cảm xúc, bây giờ thật sự đặt chân đến thôn Hạ Huệ, một cảm giác xơ xác tiêu điều ngay lập tức ập tới.
Chỉ có ngắn ngủi mấy ngày nơi này đã lộ ra một vẻ tang thương. Cả thôn thật giống như nơi nhiều năm không có ai ở, rác bên đường theo gió tung bay, trong thôn cũng không biết có nhà nào còn lửa cháy không mà cứ phảng phất một lớp khói đen.
Trưởng thôn thấy cảnh tượng trong thôn, ưu tư vừa mới ổn định lần nữa lại tan vỡ, nước mắt rào rào đi xuống.
Ngay cả tôi là người ngoài nhìn vào còn thấy đau xót, không nhịn được vỗ vỗ bả vai trưởng thôn, mới vừa muốn an ủi ông ta một chút thì trưởng thôn đã chỉ tới ngôi nhà ngói của ông ta, nói: “Đại sư, cháu tôi đang ở nhà, nó mới tám tuổi thôi, cũng bị trúng tà. Ngài có thể xem cho nó trước được không?”
“Tám tuổi cũng không tha…” Thuồng luồng tiên lẩm bẩm nói.
Ông ta từ khi đặt chân vào trong thôn biểu tình đã trở nên ngưng trọng, nghe trưởng thôn lên tiếng liền nói: “Được, ngươi dẫn đường đi.”
“Dạ!” Thấy Thuồng luồng tiên đồng ý, lúc này trưởng thôn mới lấy lại tinh thần, đưa chúng tôi nhanh chóng đi tới nhà ông ta.
Nhà ông ta chỉ có ông ta và cháu trai, trưởng thôn nói con trai con dâu đều đi làm việc ở nơi khác. Lúc chúng tôi tiến vào cũng không thấy cháu trai trưởng thôn đâu, vốn cho rằng nó nằm trên giường nhưng đi khắp nhà một vòng cũng không thấy tung tích thằng bé.
Tôi không khỏi thấy kỳ quái, hỏi trưởng thôn lúc đi có thấy cháu trai có ở đó hay không? Sau khi ông ta tỉnh lại liền đi tìm Lão cửu ngay hay sao? Trong thời gian này có thấy cháu trai ông ta không?
Nghe tôi hỏi, trưởng thôn bỗng nhiên vỗ đùi, mặt trở nên ảm đảm: “Ài, suýt chút nữa quên mất. Lúc ấy tôi cầm tiền cổ đi cùng cô liền bảo cháu trai tôi xuống hầm khóa cửa lại, từ đó về sau tôi liền không gặp lại nó. Không phải nó bị khóa ở dưới giường chứ, dưới đó có phải đã có gì xảy ra không?”
Vừa nói trưởng thôn liền nôn nóng nhào lên trên giường, vén đệm lên để lộ ra tấm ván.
Phía dưới tấm ván là khoảng không lần trước ông ta giấu tiền cổ, tôi vốn cho rằng ở đó cũng chỉ là một chiếc rương, không ngờ sau khi ông ta lấy tấm ván ra, rồi lại nhấc chiếc rương gỗ ra ngoài.
Ở dưới lộ ra một lối đi đen thùi lùi, phía dưới còn có bậc thang, hẳn là một căn phòng bí mật được làm hết sức cẩn thận.
Mặt Thuồng luồng tiên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm trưởng thôn,nói: “Không nhận ra, ông ở đây còn có chiêu này.”
“Đại tiên đừng giễu cợt tôi, thật ra cái này chính là kho chứa thực phẩm nhà tôi, lúc thời niên thiếu luôn dùng nó để trữ thực phẩm cho mùa đông, mấy năm gần đây điều kiện tốt hơn nên không cần cất giữ thực phẩm nữa. Bây giờ chỗ này thành nơi cất giữ chút vật đáng tiền… Thôi, chúng ta mau xuống tìm cháu tôi một chút đi!”
Vừa nói ông ta đã tìm một chiếc đèn pin bật lên, rồi nhanh chóng đi trước.
Tôi theo bản năng định đi theo sau lưng ông ta, nhưng tôi còn chưa di chuyển thì Thuồng luồng tiên đã níu tôi lại, hướng về tôi lặng lẽ lắc đầu một cái.
Sau đó Thuồng luồng tiên tiến lên phía trước che chắn cho tôi, tay nắm tay tôi thật chặt rồi đi theo sau lưng trưởng thôn xuống dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK