CHƯƠNG 372: ĐẠI KẾT CỤC (1)
“Thuồng luồng tiên? Ông sao thế?” Thấy thuồng luồng tiên như vậy trong lòng tôi không khỏi nhói một cái. Hơn nữa lúc trước khi tôi cùng Thuồng luồng tiên bị mất đi sự câu thông tôi đã mơ hồ cảm giác thật giống như Thuồng luồng tiên xảy ra chuyện.
Thuồng luồng tiên không trả lời vấn đề của tôi, hai mắt trợn lên nhìn bông Hoa Quỳ Dương trong tay tôi giống như đang nhìn thứ gì đó rất tà ác.
Phản ứng của ông ta mãnh liệt như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là vứt lại Hoa Quỳ Dương, sau đó hỏi ông ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ông ta lại có thể đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi.
“Quỳ ca ca của ngươi thay đổi rồi! Ngươi cùng Tô Mộc đi nhanh lên, đi tới nơi không ai biết hai người. Hãy trốn đi, vĩnh viễn đừng trở về Trung Quốc.” Thấy tôi ném Hoa Quỳ Dương đi, Thuồng luồng tiên mới trầm giọng nói.
Chớp mắt một cái sắc mặt ông ta đã âm trầm có thể nhỏ ra nước.
Tôi nhất thời ngây ngẩn, hỏi Thuồng luồng tiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Quỳ ca ca biến thành dạng gì? Tại sao tôi lại phải trốn?
Hơn nữa ngày mai sẽ là hôn lễ của tôi, tôi có thể tránh đi nơi nào?
“Không kịp giải thích cho ngươi, ngươi chỉ cần làm theo ta nói là được. Bây giờ cầm bông hoa kia quay lại nhấn chìm xuống đáy nước, sau đó lập tức đi ngay, hôn lễ ngày mai hủy bỏ!” Thuồng luồng tiên vội la lên.
Nhìn bộ dáng kia của ông ta thật giống như hận không tự mình làm được những chuyện này, nhưng ông ta sợ tiệm khí kia, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng thúc giục.
Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, Thuồng luồng tiên sợ tiệm khí như vậy, chẳng lẽ ông ta đã chết? Bây giờ ông ta chẳng qua chỉ là hồn phách?
Sau khi toát ra ý nghĩ này tôi lần nữa nhìn Thuồng luồng tiên, quả nhiên phát hiện thân thể ông ta có chút hơi mờ nhạt giống như là ánh sáng vậy. Chỉ là bởi vì ông ta khi còn sống có thực lực quá cao cho nên sau khi chết hồn phách mới có thể ngưng tụ khiến tôi nhìn qua không nhận được ra.
Xác nhận bây giờ Thuồng luồng tiên chỉ là hồn phách đầu tôi liền ong lên một tiếng, choáng váng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mang thứ này đi xử lý!” Thấy tôi không cử động Thuồng luồng tiên lại càng cuống cuồng, giống như Hoa Quỳ Dương tùy lúc có thể giết người vậy.
Nghe ông ta gầm lên một tiếng tôi mới phản ứng lại được, khóe mắt không tự chủ được đã ươn ướt, cũng không kịp hỏi Thuồng luồng tiên chết như thế nào, vội vàng đem Hoa Quỳ Dương nhét lại vào trong hộp gỗ rồi chạy nhanh tới bờ suối.
Với tốc độ của tôi, dường như chưa đầy một giây sau tôi đã tới bờ suối Tô Mộc nói.Nhưng tôi vừa mới định đem hộp gỗ ném vào trong nước thì sau lưng xuất hiện một lực phi phàm bao bọc toàn thân tôi.
Cơ thể tôi giống như bị lời nguyền, toàn thân trên dưới không còn nghe tôi sai khiến.
“Lộc Dương, ngươi không chỉ ngu xuẩn mà còn muốn hủy diệt Hoa Quỳ Dương của ta và Dương Dương, cho dù ta bồi dưỡng ngươi như thế nào thì ngươi cuối cùng cũng không thành cô ấy được….” Sau lưng tôi truyền tới một tiếng nói lạnh như băng, âm thanh này có chút quen tai, chợt xa chợt gần giống như người nói chuyện với tôi còn cách xa cả ngàn dặm lại giống như ngay sát bên người tôi.
Thân thể tôi run lên.
Nếu như tôi nghe không lầm thì chủ nhân của âm thanh này tôi đã gặp, chính là tổ tiên Tô gia mà Tô Mộc từng nói.
Cũng chính là hồn tiệm có thực lực mạnh nhất tôi đã tới.
Hồn tiệm, Chung Quỳ!
Cho tới giờ khắc này tôi mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra tổ tiên Tô gia chính là Chung Quỳ, cũng chính là Quỳ ca ca trong kí ức kiếp trước của tôi.
Chẳng trách Tô Mộc lại có dáng dấp giống Quỳ ca ca ở kiếp trước như vậy. Tôi đã nên sớm nghĩ tới mới đúng, Tô Mộc từng nói Chung Quỳ biến mất năm trăm năm đã thay đổi tướng mạo, cho nên tôi mới không đem tổ tiên Tô gia liên tưởng tới Chung Quỳ.
“Quỳ ca ca, huynh muốn làm cái gì?” Tâm tư tôi trầm xuống, giọng run lên.
Tôi phản ứng quá chậm chạp, trong giọng nói vừa rồi của tổ tiên Tô gia tràn đầy sát ý, thật giống như hận không giết tôi được vậy.
Rõ ràng trong lời nói của hắn đã đem tôi và Dương Dương chia làm hai người, hơn nữa hắn rất ghét tôi!
Chẳng trách Thuồng luồng tiên nói Quỳ ca ca thay đổi, hắn đã không còn là Quỳ ca ca trong kí ức kia của tôi mà đã thành thiên sư Chung Quỳ nguy hiểm lợi hại.
“Làm gì? Ha ha, ta phải sửa lại sai lầm của mình, ta cũng không nên ôm ảo tưởng với ngươi. Tận tâm tận lực đào tạo ngươi để ngươi trở lại trong thân thể của cô ấy, để ngươi có thể biến thành cô ấy, để cô ấy có thể sống lại…” Chung Quỳ nói.
Giọng nói của hắn gằn lại khiến người khác ớn lạnh đau đớn, trong giọng nói tràn đầy bất mãn cùng căm hận tôi.
“Sự tồn tại của ngươi chỉ là để cho Dương Dương của ta sống lại. Hồn phách của ngươi hư hại không phục hồi nổi, là ta đã sửa đổi thiên mệnh để ngươi được đầu thai, sống một kiếp lại một kiếp.”
“Ta sợ ngươi sinh ra vốn kém cỏi sẽ bị ông trời phát hiện cho nên cố tình tạo ra một Tô gia để bảo vệ ngươi, che giấu ngươi, đào tạo ngươi.”
“Còn ngươi thì sao? Ngươi lại cùng Tô Mộc nghiệt chướng kia làm gì? Tự tiến hóa tư tưởng của mình, muốn thoát khỏi ta, phản bội ta, khiến cho Dương Dương của ta không còn tồn tại!”
Nói đến đây người tôi liền run lên bần bật, cả người giống như bị rơi vào hầm băng ngàn năm vậy, lạnh thấu xương.
Không đúng, loại giá rét này phát ra từ sâu trong nội tâm, so với rơi vào hầm băng càng khiến người ta khó chịu.
Một thân ảnh màu trắng như tuyết từ từ hiện lên trước mặt tôi, trong tay hắn vẫn cầm chiếc quạt bằng đồng màu vàng như cũ, ánh mắt đỏ au, trong mắt tràn đầy sát ý cùng hận ý, lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.
Cho dù bây giờ tôi là thần nhưng đối mặt với tổ tiên Tô gia tôi vẫn không khỏi rùng mình một cái.“Chẳng lẽ huynh muốn giết ta?” Tôi sợ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng khi đối mặt với tổ tiên Tô gia tôi chỉ có thể gồng tinh thần, cười khan nói.
“Mặc dù trí nhớ kiếp trước của ta không đầy đủ nhưng ta chính là Lộc Dương, Lộc Dương chính là ta. Quỳ ca ca, huynh…” Tôi lắp bắp nói.
Tôi cố gắng tận lực muốn thân cận với hắn, dẫu sao kiếp trước hắn cùng Lộc Dương có tình cảm tốt như vậy, không có lý do gì đột nhiên lại trở mặt.
Nghe tôi gọi hắn là Quỳ ca ca, tổ tiên Tô gia thoáng ngây người, ánh mắt nhìn tôi giống như đang nhìn một người khác, dịu dàng rất nhiều.
Có điều đây chỉ là thoáng qua, chỉ chớp mắt sau mắt hắn lại lạnh mấy phần, cắt đứt lời của tôi: “Đừng gọi ta là Quỳ ca ca, ngươi không phải cô ấy, Dương Dương của ta sẽ không yêu người khác, càng không bỏ mặc ta mà chạy trốn cùng người khác.”
Vừa nói khóe miệng hắn đã cong lên, trực tiếp níu lấy cổ áo tôi bay đi.
Thuồng luồng tiên trên mặt đất nhất thời kêu lên một trận, nhìn dáng dấp giống như là muốn đuổi theo.
Chỉ là dưới sự uy áp từ tiệm khí của Chung Quỳ, ông ta căn bản không nhúc nhích được, nói được một câu đầy đủ đã rất khó khăn.Chớp mắt một cái tôi đã bị Chung Quỳ lôi trở lại sân cỏ trong nông trường.
Những người chuẩn bị cho hôn trường dường như không bị vụ nổ kia ảnh hưởng, dường như cũng không biết nơi này có chuyện xảy ra, chuyên tâm trang trí cho hôn lễ cũng đã kết thúc công việc.
Toàn hộ hôn lễ đã chuẩn bị xong xuôi, màu chủ đạo là màu trắng xanh tôi thích nhất, toàn bộ hôn trường trang trí bằng rất nhiều hoa tươi, cực kỳ lãng mạn.
Chỉ là cảnh quá đẹp như vậy trong con mắt của Chung Quỳ lại càng khó chịu.
“Nghiệt chướng, còn chưa chịu ra.” Thả tôi xuống sân cỏ, ánh mắt Chung Quỳ hướng về một ngôi nhà gỗ nhỏ lạnh lùng nói.
Theo sau tiếng của Chung Quỳ, vừa rồi các người làm còn đang đi đi lại lại nhất thời dừng lại, tất cả đều bị ngừng lại
Cả thế giới dường như chỉ còn lại ba người chúng tôi vậy.Không nên ra ngoài!
Tim tôi đập thình thịch, trong lòng hướng về phía Tô Mộc kêu gào. Với trạng thái của Chung Quỳ bây giờ nếu như Tô Mộc dám ra đây hẳn phải chết không cần nghi ngờ!
Đáng tiếc Tô Mộc không phải Thuồng luồng tiên, giữa tôi và anh ấy cho tới bây giờ chưa từng có thần giao cách cảm.
Cửa nhà gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt giòn dã, từ từ mở ra.
Trái tim tôi thắt lại, xong rồi!
Tô Mộc cuối cùng vẫn đi ra.