CHƯƠNG 104: CƯỜNG TỬ KỲ LẠ
Chỉ thấy giữa bụng của tử thi kia đã bị khoét một lỗ lớn, thịt trắng lòa cứ vậy lộ ra bên ngoài, mùi tanh hôi tỏa ra cay mắt, máu huyết đều đã thành màu đen.
Càng ghê tởm chính là, thi thể này không đặt trong tủ đông lạnh, cứ như vậy nằm ngửa tên bàn, cũng không biết đã nằm bao lâu, thịt bắt đầu rữa nát mọc đầy lông xanh đen. Cũng bởi vì đã thối rữa nên toàn bộ khoang bụng bị phồng lên, ở chỗ sâu nhất của vết thương xuất hiện một thứ màu đen dài nhìn giống như đuôi động vật nào đó.
Ọe…
Tôi còn chưa có phản ứng thì Cường Tử đã nôn ọe, anh ta ở gần tử thi rất gần, nhìn cũng rõ ràng nhất, ọe một tiếng miệng nôn đủ thứ trong dạ dày ra ngoài.
Vốn mùi thối rữa đã tràn ngập căn phòng lúc này lại càng ghê tởm.
Tôi vốn còn đang cố gắng kìm nén, thấy Cường Tử nôn liền cũng không nhịn được, dạ dày co thắt một cái chạy qua một bên nôn ọe.
Ngay thi tôi cùng Cường Tử đang thấy ghê tởm thì tiếng nhai luôn văng vẳng bên tai đột nhiên ngưng.
Không riêng gì tôi, ngay cả Cường Tử cũng phát hiện âm thanh kia không còn, vừa nôn ọe vừa đưa mắt nhìn thi thể người đàn ông kia.
Vừa liếc nhìn một cái liền cứng đờ, thi thể kia cử động.
Hai cánh tay như có vật gì dẫn dắt vậy, chậm rãi giơ lên lơ lửng ở giữa không trung.
Sau đó cổ ông ta cử động một chút, cả đầu bắt đầu lay động.
Tôi thật sự sợ tè ra quần, không còn tâm tư để nôn ọe, xoay người liền muốn chạy.
Nhưng gã Cường Tử kia cũng không biết đã trúng tà hay không biết sợ, anh ta lại thận trọng tới gần thi thể người đàn ông kia, muốn xem tột cùng là xảy ra chuyện gì.
“Còn tới đó làm gì, chạy mau!” Tôi vội kêu lên, vừa nói tôi đã chạy tới cửa.
“Yên tâm, chúng ta đã dán bùa chú, coi như thật sự là xác chết vùng dậy thì bùa vàng cũng có thể bảo vệ chúng ta an toàn.” Cường Tử nói.
Nói xong anh ta còn đi vào gần hơn.
Khi tôi thấy miệng tử thi há ra thì càng sợ hãi, lúc này tôi không để ý tới anh ta nữa, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Nhưng tôi vừa chạy ra khỏi phòng giữ xác liền đâm vào thứ vững chắc như một bức tường cứng rắn. Tôi sợ hết hồn, chạy dọc theo tường vòng sang bên cạnh, nhưng tôi chạy vài mét vẫn thấy bức tường kia. Lòng tôi không khỏi kinh hãi, tôi nhớ rất rõ ràng lúc chúng tôi đi tới hành lang, mặc dù không rộng lắm nhưng thẳng thắp, cấu trúc đơn giản, nơi này không có tường mới đúng.
Trong cơn hoảng loạn, tôi lấy điện thoại ra dùng ánh sáng yếu ớt từ màn hình để chiếu sáng xem vật chắn trước mặt tôi.
Thấy rõ vật chắn tôi lại, hai chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa khuỵu xuống.
Chỉ thấy trước mặt tôi là ba cổ tử thi, bọn họ đều đang đứng chắn trước mặt tôi, cặp mắt mặc dù mở nhưng ảm đạm không ánh sáng, giống như những người hầu đi theo Lâm Yến Nhi vậy, hiển nhiên là linh trí không còn.
Cũng may bọn họ linh trí không còn, mặc dù bọn họ đứng chắn ở hành lang này rất gắt gao nhưng cũng không có hành động gì khác.
Thấy đường bị chặn, phản ứng đầu tiên của tôi chính là chạy quay lại, về phòng giữ xác tôi liếc mắt nhìn thấy thi thể người đàn ông kia đã hoàn toàn đứng lên.
Thần sắc của ông ta hiển nhiên không giống ba thi thể kia, trên mặt mang nụ cười cứng ngắc quỷ dị, toàn bộ miệng cười cũng bị lệch đi.
“Ngươi… tới… tự tìm cái chết…” Âm thanh khô khốc từ trong miệng hắn vọt ra, do dây thanh quản đã khô vì là xác chết, mỗi chữ hắn nói ra đều giống như bị vụn vỡ.
“Ngươi, ngươi mới tìm cái chết. Có thấy lá bùa này không, ngươi chỉ là xác chết mà cho là chúng ta sợ ngươi? Nói cho ngươi, ta đã sớm chú ý tới ngươi, chờ tới hôm nay sẽ thu nhận ngươi!” Giọng Cường Tử run rẩy sợ hãi, nhưng anh ta vẫn lấy dũng khí hét lên với thi thể người đàn ông kia.
Nói xong, anh ta móc ra lá bùa màu vàng, cũng không chờ thi thể kia có động tác gì đã xống tới, muốn dán là bùa lên trán thi thể kia.
Nhưng anh ta còn chưa kịp đến gần thi thể kia, tôi đã thấy khóe miệng thi thể người đàn ông kia nhếch lên cười lạnh một tiếng, tay cử động một cái, âm khí bên người liền tụ lại vào cánh tay.
Theo âm khí hội tụ, móng tay trên tay của thi thể cũng bắt đầu dài ra, không bao lâu sau năm cái móng tay đen nhánh dài như dao hướng vị trí trái tim của Cường Tử chộp tới.
“Mau tránh ra!” Thấy màn này tôi quả thật không nhịn nổi, hét nhanh.
Vừa nói tôi vừa móc ra thiên địa kích phi đến chém vào tay thi thể kia.
Thiên địa kính chứa nhiều âm khí cùng dương khí, mặc dù bây giờ tôi không cách nào sử dụng được dương khí của thiên địa kích, nhưng bản thân nó chính là một vật có dương khí sẽ có tác dụng khắc chế vật chứa âm khí, hơn nữa thiên địa kích vốn chính là dao găm, coi như không cần biết bên trong có âm khí hay dương khí thì cũng có thể khiến thi thể kia bị thương.
Quả nhiên, khi thiên địa kích chém vào tay thi thể kia, hắn ta hét lên một tiếng thảm thiết.
Thiên địa kích chạm vào khiến âm khí của thi thể tan biến, năm móng tay dài đen sì cũng không còn, hắn kêu thảm một tiếng, cả người lui về sau.
Nó lui lại mấy bước khiến tôi có không gian chạy trốn,người lao lên phía trước một chút rồi quay người trở lại chỗ Cường Tử.
Mọi thứ phát sinh quá nhanh, anh ta còn chưa tỉnh hồn, thấy tôi làm cho móng nhọn của thi thể kia biến mất liền vui vẻ nói: “Cô thật đúng có thể cứu tôi, xem ra cô cũng có bản lĩnh, nếu cô thật sự là đại sư sao còn đứng ngây ở đó, lên đi.” Vừa nói anh ta vừa đẩy tôi một chút.
Tôi nóng nảy, mắng: “Đồ điên, anh quen thuộc nơi này mau dẫn tôi rời đi, chúng ta không đánh lại hắn.”
“Ai nói đánh không lại, vừa rồi chẳng qua tôi nhất thời khinh thường thôi, con dao nhỏ của cô xem ra thật lợi hại, cô ở trước mặt gây chú ý với hắn, tôi đi vòng qua phía sau đánh lén, chỉ cần có thể đem lá bùa dán lên người hắn là chuyện này coi như xong.”
Cường Tử nói, nói xong cũng không để ý tôi có đồng ý hay không đã lượn qua phía sau tử thi kia.
Thật nhức đầu, cảm giác hỏng mất.
Cũng không biết gọi Cường Tử là gì, gan dạ hay cố chấp.
Nhưng anh ta đã bắt đầu hành động, tôi cũng chỉ có thể phối hợp với anh ta, lần nữa lấy dũng khí, lần nữa cầm thiên địa kích trong tay nhìn chằm chằm vào tử thi kia, chỉ cần hắn có hành động là tôi liền xông tới đâm hắn!
Thi thể người đàn ông kia bị thiên địa kích làm bị thương không nhẹ, gào rú một hồi mới lui vào một góc nhìn tôi đề phòng.
Thật sự mà nói, là nó nhìn cao dao trong tay tôi.
Thấy nó kiêng kỵ nhìn thiên địa kích, lúc này tôi mới buông lỏng được một chút, cho dù như vậy tinh thần tôi vẫn hết sức căng thẳng, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thi thể kia, sợ nó đột nhiên phản kích.
Liếc mắt thấy Cường Tử đã đi vòng qua phía sau thi thể kia, động tác của anh ta rất cẩn thận, tay cầm tờ bùa chú vàng, từng chút từng chút lại gần thi thể người đàn ông, đồng thời còn nháy mắt với tôi, có ý bảo tôi vào gần thi thể kia một chút gây sự chú ý của nó.
Tôi không muốn đến gần thi thể đó chút nào nhưng nếu tôi không gây sự chú ý của nó thì kế hoạch của Cường Tử rất khó thực hiện.
Tôi đành mím môi lại, lại gần thi thể kia một chút.
“Gừ…” Thấy tôi xáp lại gần, thi thể kia kêu lên một tiếng trầm thấp, giống như chó vậy, tràn đầy uy hiếp.
Tôi hơi do dự, nhưng tôi rất nhanh chú ý một chuyện, cái đuôi đen nhánh chỗ vết thương kia đã dài ra không ít so với ban nãy, hiển nhiên thứ ở bên trong đang muốn đi ra.
Tôi không biết đó tột cùng là thứ gì, vội nháy mắt cho Cường Tử để anh ta nhanh lên một chút.
Hiển nhiên anh ta cũng biết tình huống nguy cấp, sau khi thấy ánh mắt của tôi liền lập tức tiến về phía trước, đem lá bùa trong tay hung hăng dán lên trán tử thi kia.
Lòng tôi cũng thắt lại, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hành động của anh ta, rất sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cũng may, mặc dù Cường Tử gan dạ một cách ngu ngốc nhưng tố chất thân thể cũng không tệ lắm, động tác hết sức chính xác, lá bùa vàng dán đúng vào giữa mày trên tử thi.
Nháy mắt thân thể của tử thi kia cứng đờ, thật giống như đã bị định trụ, cả người cũng bất động, ngay cả cái đuôi ở bụng nó cũng không còn động tĩnh.
Thấy bùa vàng đã được dán vào, Cường Tử thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh ta đi tới trước mặt thi thể người đàn ông kia, tay quơ quơ trước mặt hắn ta, chắc chắn thi thể kia đã bị định trụ, cơ thể bất động, liền lấy ra điện thoại di động cùng selfie với nó.
Mặt tôi ngu đi, giờ là lúc nào rồi, gan anh ta lớn thật!
Chờ sau khi anh ta chụp xong tôi liền giục anh ta đưa tôi rời đi, mặc dù thi thể kia đã bị định trụ nhưng tôi vẫn có dự cảm vật trong bụng của nó kia hết sức nguy hiểm, nếu như nó thoát ra được thì chúng tôi không phải đối thủ của nó.
Cường Tử thấy tôi thúc giục anh ta, trên mặt có chút không nhịn được, vừa nói tôi nhát gan vừa xem mấy bức ảnh đã chụp trên điện thoại, sau đó mới cất điện thoại đi rồi đưa tôi đi ra ngoài.
Kỳ quái chính là, có Cường Tử dẫn đường phía trước, ba thi thể bên ngoài hành lang lại không thấy đâu, hành lang rộng rãi như lúc tới vậy, thật giống như ba thi thể cản đường kia chưa từng xuất hiện.
Cường Tử chậm rãi khóa của phòng giữ xác lại, đưa tôi đi ra ngoài.
Sau một phen giằng co, lúc này trời đã tảng sáng.
Đi chưa được mấy bước, tôi thấy trong sân phía dưới có một ông lão tóc hoa râm đang tập thể dục buổi sáng.
“Chà, lão bảo vệ lại đi làm sớm thế.” Cường Tử thấy lão đầu kia liền dừng bước, nói vội, mặt đầy vẻ chột dạ.
“Ông ta đi làm thì sao, chúng ta không đi cửa chính, đi qua lỗ chó bò ra ngoài là được.” Tôi nóng lòng muốn ra ngoài, nói.
Nhưng Cường Tử rất nghiêm túc, anh ta quan sát mặt đất bốn phía xung quanh, sau đó đưa tay dẫn tối vào một góc kho hàng lớn, nói: “Trời sắp sáng, đợi có người qua lại sẽ không bị ông lão kia phát hiện.”
Nói xong anh ta vẫn nhìn ông lão kia một cách sợ hãi, sau khi chúng tôi chui vào kho hàng, đóng cửa lại, anh ta mới nhỏ giọng nói: “Cô không biết, ông giã kia rất lợi hại, lần trước tôi tới đây bị ông ta bắt được suýt chút nữa đã chặt tay tôi, nếu không phải tôi nhanh trí chủ động báo cho cảnh sát không thì bây giờ không chừng đã không còn lái xe được.”
“Chặt tay anh? Nghiêm trọng như vậy?” Tôi không khỏi tò mò, những nơi như đài hỏa táng, cho dù có người tự ý vào thì nhiều nhất cũng chỉ phạt tiền hay báo cảnh sát mà thôi, phải có cừu hận như nào mới có thể chặt tay người khác?
Thấy tôi nhìn anh ta đầy tò mò, anh ta lúng túng cười một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác, hỏi tôi nhìn cái gì.
Tôi hỏi anh ta rốt cuộc là ai, tại sao lại quen thuộc đài hỏa táng như vậy, thậm chí ngay cả chìa khóa phòng giữ xác cũng có, nhất định không phải tài xế taxi bình thường.
“Cô cũng đâu phải như cô nói, nếu như tôi đoán không nhầm thì cô không phải do đài trưởng đài hỏa táng mời tới, nếu không cô cũng không đến nỗi cùng tôi lén lén lút lút đi vào.”
Bị anh ta đoán trúng tôi đành gật đầu một cái, thừa nhận là tôi không phải được mời tới, còn thân phận của tôi, tôi nói chờ Cường Tử nói ra thân phận của mình thì tôi mới có thể nói cho anh ta biết tôi là ai.