Chương 184: Hoa bỉ ngạn
Bên trong tiệm cơm có phong cách giống như bên ngoài, đều kiểu cổ kính. Nhân viên phục vụ cũng mặc quần áo cổ trang, chúng tôi vừa đi vào lập tức có một phục vụ lớn tuổi tiến tới dẫn đường tìm bàn cho chúng tôi, sau đó đưa lên hai tấm thực đơn, hỏi chúng tôi muốn ăn gì.
Thực đơn nọ một trắng một đen, đưa tôi là màu trắng, phía trên viết không ít tên món ăn kiểu cổ kính, cái gì mà kim bảng đề danh, liên trung tam nguyên, tài cao xuất chúng, thành trúc tại hung…
Phần lớn có liên quan tới thơ văn, ngược lại cũng phù hợp với bầu không khí ở gần trường đại học.
Nhìn thực đơn trong tay, tôi không nhịn được tò mò trong thực đơn màu đen của Tô Mộc sẽ viết cái gì.
Chỉ là vừa liếc mắt nhìn tôi liền hít vào một hơi lạnh.
Âm sơn dạ tuyết, âm kém dương sai, âm tụ ngưng băng, âm phục vi hành…
Dường như tất cả tên món ăn đều có một chữ âm, kiểu chữ cùng trang trí trong thực đơn cũng rất ma mị, có nhánh cây, có tấm vải đỏ, còn có vết như vết máu vậy, cùng với tro hương.
Trên mỗi đồ vật cũng rất giàu âm khí, có một bát cháo đen thùi lùi ở giữa, nhìn qua đã thấy chán ghét.
Không riêng gì tôi cảm thấy chán ghét, Tô Mộc nhìn thấy những chữ kia cũng nhíu mày. Anh đem thực đơn trả lại cho nhân viên phục vụ, nói mình là Phong Thiên giới thiệu tới, sau đó hỏi có thức ăn gì cho hội viên không.
“Ngài là bạn của đạo trưởng Phong Thiên? Thất kính thất kính, đồ ăn cho hội viên đương nhiên là có, ngài đợi chút sẽ mang lên cho ngài ngay.” Nghe thấy tên Phong Thiên, thái độ của nhân viên phục vụ nháy mắt cung kính hơn rất nhiều, vừa nói sẽ đi lấy món ăn, cũng không để cho chúng tôi gọi đồ đã trực tiếp đi ra sau bếp.
Chờ nhân viên phục vụ kia đi xa, tôi rốt cuộc không nhịn được, hỏi Tô Mộc: “Đây là quán ăn kiểu gì? Sao thực đơn lại chia làm hai, trong thực đơn đưa anh giống như đồ ăn dành riêng cho quỷ vậy?”
“Không nhận ra em đã thông minh hơn trước nhiều a.” Tô Mộc gật đầu một cái, có thể thấy được tâm tình của anh ấy rất tốt, khóe miệng nhoẻn lên cười, hoàn toàn không còn chịu ảnh hưởng bởi thương tích do Đại sai Mặt Ngựa gây ra.
“Em vẫn luôn rất thông minh, chẳng qua trước giờ anh không nhận ra. Anh nói đây là Phong Thiên đề cử anh tới, ông ta với nơi này có quan hệ như thế nào? Còn có anh bảo ăn cơm xong sẽ đi viếng thăm một người, ngươi kia cũng ở đây à?” Tôi hỏi.
Tô Mộc nhíu mày, có chút bất ngờ nhìn tôi một cái, hiển nhiên không nghĩ tới ngay cả điều này tôi cũng đoán được, gật đầu cười nói: “Không sai, em cũng đã nhìn ra, đây chính là tiệm cơm âm dương, nơi người sống cùng người chết làm ăn với nhau. Tiệm cơm này của ông chủ tên là Tần Cát, là đệ tử tục gia của Phong Thiên, nghe nói trời sinh có đôi mắt âm dương, có thể nhận ra được sự biến hóa nhỏ nhất của âm khí, thậm chí còn nhạy cảm với âm khí hơn cả quỷ. Lâm Yến Nhi am hiểu nhất là bày trận cùng khống chế những quỷ vật khác, nếu như chúng ta có thể có được sự giúp đỡ của hắn thì sẽ có trợ giúp trong việc phá trận, đoạt lại thân thể cho em cũng dễ dàng hơn nhiều.”
“Ồ.” Tôi đáp một tiếng. Có điều nói đến phá trận tôi lại lập tức nghĩ tới Đại sai Mặt Ngựa, vừa rồi quá mức kinh hoảng tôi không kịp ngẫm nghĩ, bây giờ nghĩ lại Đại sai Mặt Ngựa mặc dù cuối cùng nhận đồ Tô Mộc hối lộ nhưng lúc nó mới tới có thể nói là khí thế trùng trùng, suýt chút nữa đã đánh tan hồn Tô Mộc.
Nghĩ tới đây trong lòng tôi có chút nặng nề, trịnh trọng nắm lấy tay Tô Mộc, bảo sau này anh ấy không được phép đưa mình vào chỗ hiểm nữa, đặc biệt là vì tôi, nếu không anh ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tôi cũng không muốn
"Ngu ngốc, em là người phụ nữ của anh, bảo vệ người phụ nữ của mình vốn là trách nhiệm của đàn ông, em không cần phải cảm động như vậy.” Tô Mộc nhìn tôi một cái, nhàn nhạt nói, thật giống như chuyện này căn bản không đáng nhắc tới, anh ấy nói một cách điềm nhiên.
Tôi lập tức ngây dại, trong lòng tràn ngập ấm áp, mặt đầy mê muội nhìn anh ấy.
“Có điều lần này anh tính sai, vốn sau khi đốt đền quỷ anh chỉ mời ngẫu nhiên một dạ xoa lên, dạ xoa bình thường mặc dù lợi hại hơn chồng em nhưng cũng không dễ dàng ra tay với anh, dẫu sao lệ quỷ cùng dạ xoa nếu như đánh nhau ở dương gian thì sẽ là một tai họa lớn, bị Diêm Vương để ý thì ai cũng không có kết quả tốt, cho nên anh chuẩn bị ba đồ vật kia để mua chuộc dạ xoa là đủ, ai ngờ lại xui xẻo như vậy, mời trúng phải Đại sai Mặt Ngựa lên.” Trên mặt Tô Mộc vạch qua nụ cười khổ, lại nói.
Tôi liền cảm thấy thư thái hơn, chẳng trách, dựa theo tính khí của Tô Mộc thì nếu sẽ có biện pháp khác chắc chắn sẽ không làm chuyện mạo hiểm như vậy.
Ngay khi tôi đang cảm thán, Tô Mộc lại nói: “Dương Dương, thật ra thì lần này là em bảo vệ anh, lúc ấy nếu không phải em thả ra số lớn yêu khí khiến Đại sai Mặt Ngựa kinh sợ thì căn bản hắn cũng không cho anh cơ hội tặng quà, em cho rằng hắn thật bởi vì ba món đồ kia mà giúp ta phá trận sao? Hắn ở dưới âm phủ còn có thứ gì là chưa thấy qua, ba thứ đồ kia mua chuộc dạ xoa bình thường thì được, muốn mua chuộc Đại sai Mặt Ngựa chẳng khác nào chuyện hoang đường, ngay cả liếc mắt hắn cũng không thèm liếc một cái.”
“A? Vậy tại sao hắn lại chịu giúp anh? Bởi vì yêu khí kia sao?” Tôi nghe Tô Mộc nói liền thất kinh. Vừa rồi mặc dù hung hiểm, nhưng cũng đúng bởi vì tôi thả yêu khí ra hắn mới ngừng công kích, nhưng tôi không nghĩ tới hắn lại bởi những yêu khí kia mà chịu giúp Tô Mộc.
Xem ra yêu thân này lai lịch rất lớn a!
Tôi lại hỏi Tô Mộc có biết tại sao thân thể này lại có nhiều yêu khí như vậy không, biến thành yêu thân.
Bởi vì Thuồng luồng tiên từng nói, thân thể này vốn chính là con người, con người là sinh vật có linh trí cao nhất, bởi vì trí thông minh cực kỳ cao nên linh tính cũng cực kỳ thoái hóa. Bởi vì vậy con người bình thường không luyện được yêu khí, yêu khí cũng không thể tồn tại trong cơ thể con người.
Loại người duy nhất có thể tu luyện yêu khí chính là khi làm người trợ tiên, thông qua con dấu của yêu để cùng nhau tu luyện, cùng chung yêu khí. Cho dù như vậy người muốn luyện ra yêu thân thuần khiết cũng dường như chỉ là mộng tưởng hão huyền.
Vậy mà cơ thể này lại là yêu thân thuần khiết, ngay cả Thuồng luồng tiên cũng không hiểu tại sao lại có thể như vậy.
Vốn tôi cho rằng kiến thức của Tô Mộc nhiều như vậy hẳn có thể biết chút gì đó, kết quả anh ấy chú ý xem xét yêu thân một hồi cũng lắc đầu một cái, nói không hiểu tình huống này là thế nào.
Tôi có chút thất vọng, nhưng vấn đề này cũng chỉ là thuận miệng hỏi, dẫu sao ngày mai cổ thân thể này phải trả lại, tôi có biết hay không cũng không sao nên liền chuyển sang một đề tài khác, hỏi Tô Mộc chuyện Đại sai Mặt Ngựa bình thường có phải tu luyện thông qua phương thức ăn quỷ không.
“Dĩ nhiên không phải, hắn vốn là quỷ sai hỗ trợ bảo vệ trật tự âm phủ đâu thể tu luyện thông qua cách ăn quỷ, sở dĩ hôm qua nuốt quỷ trông chừng ba chúng ta là bởi vì hắn đã nhìn thấy Đại sai Mặt Ngựa nhận lễ, biết bí mật của Đại sai Mặt Ngựa, Đại sai Mặt Ngựa sao có thể để hắn lại trên đời này.” Tô Mộc nói.
“Ồ, vậy anh đưa lễ cho Đại sai Mặt Ngựa, chẳng phải anh cũng biết bí mật của hắn sao, hắn sẽ không ném đá giấu tay với anh chứ?” Tôi không yên lòng nói.
“Yên tâm đi, chuyện ở dương gian của chồng em còn chưa làm xong, không có việc gì.” Tô Mộc cười một tiếng, nói an tủi tôi.
Trò chuyện một lúc, nhân viên phục vụ rốt cuộc đẩy một chiếc xe nhỏ ra, trên xe có hai tầng, một tầng đen một tầng trắng. Phía trên tầng trắng bày đầy món ngon, phía trên tầng đen chỉ có một cái đĩa, trên đĩa còn có nắp đậy bằng bạc, hoàn toàn không thấy được bên trong đựng cái gì.
Cho dù như vậy tôi vẫn bị kinh động.
Thức ăn cho hội viên quả nhiên không bình thường, tôi không chọn gì cả ông ta liền đẩy tới một bàn rau trộn thịt, sắc mùi thơm lừng, mỗi món cũng được nấu rất tinh xảo, bày biện dễ coi, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, nhìn một cái liền biết giá không hề rẻ.
Tôi đã sớm đói cồn cào, thấy những đồ ăn này bụng lại truyền tới một trận ọc ọc.
Có điều đồ ăn sau khi dọn xong tôi cũng không vội động đũa mà nhìn chằm chằm chiếc đĩa màu đen ở trước mặt Tô Mộc.
Trên đĩa của anh ấy vẫn để nắp bạc như cũ nhưng mùi thơm bên trong tỏa ra xông vào mũi, chỉ ngửi mùi tôi đã không nhịn được nuốt nước miếng mấy lần.
Hiển nhiên Tô Mộc cũng ngửi được mùi thơm kia, nhìn tôi một cái lại nhìn nhân viên phục vụ một cái, đưa tay mở nắp ra.
Bên trong sương trắng lượn lờ, giống như đá khô tạo ra khói mù vậy, nhưng lại có một cổ tiên khí vô hình quanh quẩn trong đó.
Dường như trước mặt món đó thì đồ ăn trong mâm trắng trước mặt tôi đều là rác rưởi.
Tôi nuốt nước miếng ừng ực, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộc, ngại ngùng hỏi anh ấy: “Em có thể ăn thức ăn của anh được không? Nhìn qua có vẻ món của anh rất ngon.”
“Được.” Tô Mộc gật đầu một cái, nhưng sau đó anh ấy liền dặn dò tôi không thể ăn nhiều, vẫn phải dựa vào món ăn dương gian để no bụng.
Tôi gập đầu liên tục, liền thổi tan làn sương trắng phía trên, lộ ra hình dạng món ăn phía dưới.
Là một đóa hoa tươi.
Hoa có màu đỏ thẫm, phần gốc của cánh hoa lại đổi dần thành màu xanh da trời, hình dáng của hoa hết sức ưu mỹ, giống như tiên thảo. Mùi thơm xông vào mũi tôi kia chính là từ đóa hoa truyền tới.
“Hoa bỉ ngạn?” Tô Mộc sửng sốt một chút.
Giọng của anh ấy vừa mừng vừa sợ, giống như rất thích đóa hoa kia.
Tôi cũng ngây ngẩn, liền quan sát đóa hoa này mất lần.
Đây chính là hoa bỉ ngạn trong truyền thuyết sao, chẳng trách đẹp như vậy. Theo truyền thuyết hoa bỉ ngạn sinh trưởng ở đối diện cầu nại hà dưới âm phủ, mùi hoa có thể thức tỉnh trí nhớ kiếp trước của mọi người.
Là khắc tinh của canh Mạnh Bà.
Không nghĩ hôm nay lại thật sự có thể thấy.
Sau khi quan sát hoa bỉ ngạn xong tôi lại càng thấy đói hơn, hơn nữa đây chính là hoa bỉ ngạn trong truyền thuyết rất khó gặp, nếu tôi ăn hoa bỉ ngạn, đây chẳng phải rất tốt sao?
Nghĩ tới đây tôi lập tức cầm đũa lên muốn gắp một cánh hoa.
Nhưng tôi vừa đưa đũa tới thì đột nhiên Tô Mộc lấy đũa chặn lại, suýt chút nữa khiến đũa tôi rơi ra.
Hiển nhiên là anh ấy không muốn để tôi ăn!
Tôi có chút mất hứng đưa mắt nhìn Tô Mộc một cái.
“Dương Dương, anh không ngờ đây lại là hoa bỉ ngạn, em không thể ăn thứ này, hay là ngoan ngoãn ăn đồ ăn khác đi.” Tô Mộc giải thích.
Giọng anh ấy nhàn nhạt nhưng thần sắc nơi đáy mắt không lừa được tôi, rõ ràng có chút hốt hoảng giống như có gì giấu tôi vậy.
“Nhưng em muốn ăn cái này.” Tôi nói. Không phải tôi thật sự thèm ăn, vốn quả thật tôi cũng muốn nếm thử một chút nhưng thấy biểu tình hốt hoảng của Tô Mộc khiến sự chú ý của tôi trong nháy mắt chuyển đến thái độ trên mặt của anh ấy.
Tô Mộc lần nữa lắc đầu một cái: “Thật sự không được, không tin em nhìn về phía sau em xem, đã có phấn hoa bỉ ngạn ngưng tụ, phàm là bị hoa bỉ ngạn để mắt tới cũng sẽ xuống địa ngục.”
“Tại sao?” Tôi không hiểu, có điều vẫn nghiêng đầu nhìn xung quanh, xem sau lưng tôi có thật là có phấn hoa hay không.
Sau lưng tôi trống trơn, tôi nhất thời ý thức được tôi đã bị lừa.
Khi tôi quay đầu lại thì đĩa đen đã trống trơn, hoa bỉ ngạn đã sớm không thấy tung tích.
“Tô Mộc!” Thấy tôi bị Tô Mộc đùa bỡn, tôi liền tức giận hét lên một tiếng.
“Được rồi được rồi, anh sai rồi. Có điều quả thật hoa bỉ ngạn ăn cũng không có gì hay, em ăn thử cái này một chút xem thế nào?” Tô Mộc mỉm cười, dịu dàng an ủi tôi. Vừa nói còn vừa gắp một ít thức ăn đặt vào bát của tôi.
Tôi vốn đang rất tức giận, không phải vì không được ăn hoa bỉ ngạn mà bởi vì Tô Mộc lừa gạt tôi. Cho dù hoa bỉ ngạn có hiếm hoi hơn nữa thì Tô Mộc cũng không đến nỗi không cho tôi ăn chứ, vốn là bạn trai tôi, không đúng, là chồng, không phải nên coi cưng chiều vợ là nhiệm vụ của mình sao?
Có điều tôi quả thực quá đói, thậm chí đói tới mức không còn sức để tức giận với Tô Mộc, hơn nữa anh ấy lại chủ động dỗ tôi, gắp thức ăn cho tôi khiến cơn giận trong lòng tôi tiêu mất hơn nửa. Hừ lạnh một tiếng, nói tôi ăn vậy, lần sau chúng tôi còn tới nơi này tôi sẽ phải nếm thử xem mùi vị hoa bỉ ngạn như nào.
Tô Mộc gật đầu liên tục, cười nói không thành vấn đề.
Lúc này tôi mới ngoan ngoãn ăn cơm, đến khi tôi ăn no cơ bản cũng đã quên mất hoa bỉ ngạn.
“Tô huynh, vẫn khỏe chứ. Không biết hoa bỉ ngạn tiểu đệ đưa cho chị dâu có hợp khẩu vị của chị ấy không?” Ngay khi tôi còn ăn chưa xong thì sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, toàn thân mặc áo dài cổ trang trắng như tuyết, tỏa ra khí chất thoát tục xuất trần, tuấn dật phi phàm.