Chương 145: Gây sự
Tôi vừa nhìn thấy đứa trẻ bị kéo ra, cả người liền ngây ngốc.
Đây là quái vật gì vậy chứ? Cái đầu trong vo không có một cọng tóc, toàn bộ làn da đầy nhăn nheo màu hồng phấn, đôi mắt đang nhắm nghiền còn được che đậy bởi một màng mỏng màu hồng.
Mà miệng của nó, hai hàm răng đen kịt giống y hệt răng cưa, lóe sáng đầy sắc lạnh, nếu bị nó cắn một cái, ít nhất sẽ bị xả xuống một miệng thịt lớn.
Còn nữa, cái đầu của nó tuy rất khủng bố, ít ra vẫn còn trong phạm vi của đứa nhỏ bình thường, mà cơ thể nối liền với cái đầu vậy mà lại nhỏ đi mấy lần, còn không lớn bằng bàn tay của tôi, tay chân trên cơ thể đều có móng vuốt, dưới mông còn nối với một cái đuôi nhỏ ngắn màu hồng phấn.
Dù chưa thấy chuột mới sinh, tôi cũng đã nhận ra đây là thân thể của con chuột, nối liền một chỗ với đầu người, tạo nên hiệu quả khủng bố không nói nên lời.
Tôi khiếp sợ nhìn quái vật rất lâu, mới bị bừng tỉnh bởi giọng Đường Dũng: “shit, thứ quỷ này không phải bị chuột ký sinh, mà là cái đồ bị cắm sừng ký sinh, cắn người cắn chặt như vậy!”
Anh hùng hổ chửi rủa, trên mặt còn trắng bệch do mất máu quá nhiều, nhưng tinh thần thì đã tốt lên nhiều, hai tay hung hắn bóp lấy cái đầu con quái kia, tay như tay hổ bóp chặt gương mặt của con quái kia.
“Kẹt” một tiếng, đứa trẻ kia như phát ra một tiếng giống khóc mà như cười vậy, há cái miệng cắn chặt Tô Mộc ra rồi quay người cắn về phía Đường Dũng.
Bản lãnh khác của Đường Dũng không có gì xuất chúng, nhưng động tác của anh lại nhanh đến kì lạ, tôi còn chưa thấy rõ xảy ra việc gì, Đường Dũng đã tránh qua một bên, sau đó lấy ra một cái túi vải làm bằng da rắn, một tay nhét con quái vào trong túi rồi buộc miệng túi lại ngay.
Con quái trong túi như bị điên giãy giụa va chạm, nhưng cái túi vừa mềm, lại được làm từ da rắn, vô cùng co giãn, mặc cho nó giãy như thế nào cũng không giãy ra được, đợi đến khi nó giãy đến không còn sức, Đường Dũng mới buông tay ra, ném xuống đất.
Sau đó anh ấy quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộc được một lúc, dường như không nhận ra Tô Mộc vậy.
có điều anh chỉ nhìn một lúc cũng không nói gì nữa, chỉ đi đến chỗ Tiểu Thúy bận rộn làm việc, lấy ra một đống các loại bột phấn bận bịu xử lý tiểu Thúy.
Trong lòng tôi còn lo lắng cho Tô Mộc vừa rồi còn bị cắn một ngụm, thấy Đường Dũng không cần giúp đỡ gì, bèn túm lấy Tô Mộc, đau lòng cầm lấy tay anh, xem xét cẩn thận.
Tay anh tuy là do âm khí tụ thành, nhưng con quái vật kia cắn một cái rất sâu, mà rõ ràng đã làm bị thương đến Tô Mộc, chẳng bao lâu tôi đã thấy trên mu bàn tay trắng ngần của anh có một dấu răng hình răng cưa, mặc dù vết cắn không sâu, nhưng màu sắc lại đen kịt, nhìn rất giống bị trúng độc vậy, nhìn mà giật mình.
Tim tôi đau không biết nên nói gì đây, chỉ nhẹ nhàng vuốt miệng vết thương của anh, giọng khẽ run nói: “Đau không?”
“Đau, đau đến muốn co giật luôn.” Tô Mộc nói.
Giọng nói của anh không kiềm được run hai cái.
Tôi lập tức run rẩy cả người, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh kêu đau, với cái tính tình của anh, cho dù hồn phi phách tán anh còn chưa nháy mắt mấy lần, lần này lại hô đau, thì đã đau đến nỗi nào chứ?
Nước mắt kìm nén đã lâu chợt như con đê tuôn trào, ôm tay Tô Mộc vào lòng rồi nhẹ nhàng thổi hơi, lòng đau như cắt mắng anh: “Cái đồ ngốc Tô Mộc nhà anh, biết là nguy hiểm còn thay em chịu cắn, anh cho rằng mình còn là lệ quỷ trăm năm hay sao? Bây giờ âm khí trong anh quá ít, nếu lúc nãy bị cắn mà xuất hiện gì bất trắc, hồn phi phách tán phải làm sao đây? không được để em lại một mình trên thế giới này đâu.”
“Nhìn không ra, từ khi nào em lại quan tâm đến anh như vậy, có phải sợ anh hồn phi phách tan rồi, không ai cần em nữa?” Tô Mộc cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu mang theo chút cười nhạo.
Tôi không nhịn được ngây người, không phải do lời nói của anh mà vì giọng điệu nơi anh, ban nãy còn đau đến cả người phát run, sao bây giờ còn có tâm tư mà trêu trọc tôi vậy.
Còn không chờ tôi lấy lại tinh thần, Tô Mộc đã mở miệng lần nữa nói: “em đã đau lòng anh như vậy, anh biết một cách nhanh chóng trị đau, em muốn dùng thử không?”
“Cách gì?” tôi vô ý thức nói.
“Cách này.” Tô Mộc nói
Nói xong anh cúi đầu xuống, hai cánh môi lạnh buốt ấn vào đôi môi tôi, cái lưỡi uyển chuyển như rồng bơi nhanh chóng len vào miệng tôi, trộn lẫn một mùi thơm ngát không nói nên lời, lan tỏa trong miệng.
“Ôi...” Tôi bị anh hôn đến không kịp đề phòng gì, lo lắng nước mắt còn vươn trên mặt liền giãy giụa muốn đẩy anh ra.
Nhưng sức anh quá lớn mà càng ngày càng bá đạo, giống như cây cối đang ngày hạn gặp mưa rào, lưu luyến ôm lấy tôi, làm gì cũng không chịu buông ra.
Rất nhanh tôi đã bị anh hôn đến thở gấp, dựa vào người anh, toàn thân như có dòng điện chạy khắp người, mềm oặt người.
Hôn hồi lâu, đến khi Đường Dũng phát ra tiếng từ bên kia thì Tô Mộc mới bịn rịn không rời buông tôi ra, tuy cơ thể còn lâu mới ngưng tụ được như trước đây nhưng khí thế nơi anh không giảm chút nào, bá đạo nhìn tôi nói: “Đồ ngốc, anh sẽ không dễ dàng chết đi như vậy, sau nay em phải ngoan ngoãn giữ lại chút âm khí trong cơ thể mình, không gây phiền phức cho anh là được, lần sau còn dám truyền âm khí cho anh thì sự trừng phạt anh dành cho em không đơn giản như vậy nữa đâu, chắc chắn sẽ phạt em đến khi không xuống giường nổi mới thôi.”
Nói xong tay anh liền úp lên đầu tôi, nhanh chóng vuốt ve mái tóc tôi, không đợi tôi phản ứng lại đã cầm lấy tay tôi một cách tự nhiên, sải bước mà đi về phía Đường Dũng.
Còn tôi như bị anh hôn đến ngây ngốc, đầu óc trỗng rỗng, không ngừng vọng lại câu nói anh vừa nói xong.
Không được truyền âm khí cho anh ấy, nếu không sẽ phạt đến khi không xuống giường nổi mới thôi.
Không xuống giường nổi...là ý gì chứ?
Còn có không phải anh có một cách để trị đau đớn hay sao? Cách đó chính là hôn tôi?
Cách này sao lại trở thành sự trừng phạt được?
CPU Đầu não của tôi như bị treo máy rồi, vừa ngốc hề hề nhìn anh vừa cất bước đi cùng anh.
Bước thẳng đến trước mặt Đường Dũng mới dừng lại, sau khi dừng bước tôi còn chưa an tâm Tô Mộc, lại hướng về phía tay anh nhìn lần nữa, mới thấy vết thương ban nãy trên tay anh đã không còn nữa!
Bàn tay trắng ngần đã hồi phục như ban đầu, không còn dấu vết bị thương nào nữa.
“tay, tay anh đã lành rồi? Cách nọ thật sự có thể chữa thương hay sao?”
Tôi nói chuyện đều bị cà lằm luôn rồi, khiếp sợ nhìn anh.
Có điều tôi liền nhớ lại, lần trước bị tam trưởng lão phái cản thi rót rượu rối, Tô Mộc cũng đã thông qua “việc ấy” để giúp tôi giải độc, như vậy thì tiếp xúc thân mật thật sự có công hiệu chữa thương giải độc đúng không!
Nghĩ vậy mặt tôi thoáng liền ửng hồng, thật ngại ngùng, thì ra việc ấy còn có công hiệu như vậy nữa.
Ngay lúc tôi nghĩ ngợi đến mê say, Đường Dũng đã xử lý xong thương tích trên người tiểu Thúy, đặt bà ấy nằm trên giường, tuy hô hấp của tiểu Thúy còn yếu nhưng nhìn khí tức trên cơ thể bà ấy thì đã gần ổn định lại, ước chừng nuôi dưỡng một tháng là không còn vấn đề gì nữa.
Giải quyết xong việc của tiểu Thúy, Đường Dũng thu thập xong đồ vật rồi quay đầu nhìn tôi đầy kì lạ, hỏi: “Cục cưng Dương Dương, mặt em sao đỏ đến vậy? Vừa nãy em nói tay của lão quỷ đã lành rồi, tay hắn ta sao rồi?”
“Ai là cục cưng Dương Dương nhà anh, anh có thể đàng hoàng một chút không chứ.” Tôi bị Đường Dũng gọi vậy liền buồn bực ão não, tuy đã thói quen anh không giữ mồm giữ miệng gọi mình như vậy, nhưng trước mặt Tô Mộc thì tôi thấy không được tự nhiên khi bị Đường Dũng gọi vậy.
“Dương Dương, anh vẫn luôn đàng hoàng mà, huống chi em sợ gì chứ, lão quỷ này, không đúng, bây giờ là quỷ mới, sức mạnh của hắn ta bị giảm mạnh, vốn không còn là đối thủ của tanh, dù cho anh ta nghe không thuận tai thì cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi, đúng không?”
Đường Dũng làm xong việc chính, lập tực khôi phục bộ dáng đê tiện thường ngày, nói đến cuối lời còn quay đầu nhìn Tô Mộc trưng cầu ý kiến, rõ ràng đang muốn gây sự.
Không biết vì đâu, rõ ràng bây giờ Đường Dũng lợi hại hơn rất nhiều so với Tô Mộc, không hiểu sao tôi lại cảm thấy lo lắng cho Đường Dũng đến tận đáy lòng.
Quả nhiên, Đường Dũng vừa dứt lời, Tô Mộc đã cười lạnh một tiếng, ánh nhìn lạnh lùng nhẹ nhàng dừng trên người Đường Dũng, nói: “cậu chắc chắn tôi chỉ cần chịu đựng là xong?”