CHƯƠNG 320: KIẾP TRƯỚC KIẾP NÀY 2
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau một cái, thật giống như đang ra ám hiệu.
Tôi liền nóng nảy, túm lấy cổ áo Đường Dũng, hỏi anh ta: “Nói đi, Tô Mộc đi đâu? Tôi nhớ trước khi tôi hôn mê là Tô Mộc xuống cứu tôi, có phải anh ấy đã bị thương? Hay là…”
“Nơi này có phải là mộ phần hồ tiên không? Thật sự anh ấy đã lấy mạng đổi mạng, phóng hỏa thiêu rụi đống da cáo?” Tôi vội la lên.
Nhớ lại thời khắc cuối cùng trước khi tôi hôn mê là anh ấy dường như đang như điên ép cáo đỏ mổ bụng tôi, trái tim tôi thắt lại.
Với tình trạng lúc đó của anh ấy không chừng thật sự sẽ lấy mạng đổi mạng với cáo đỏ.
“Không có, Dương Dương, em suy nghĩ nhiều rồi. Anh ta quả thật có phóng hỏa đốt mộ phần hồ tiên nhưng không phải lấy mạng đổi mạng. Sau khi Tô Mộc đốt mộ phần hồ tiên đã cùng Lâm Yến Nhi đi phụng mệnh chủ nhân bọn họ, vì không thể để chủ nhân anh ta hoài nghi nên anh ta chỉ có thể tiếp tục đi theo lo chu toàn.” Thuồng luồng tiên nói.
“Vậy anh ấy có bị thương không? Nơi này yêu khí nặng như vậy quỷ không thể xuống, sao anh ấy lại dám xuống? Còn dám đem nơi này đốt! Rốt cuộc chủ nhân bọn họ là ai?” Tôi hỏi.
Lúc trước tôi thấy căm ghét Tô Mộc, hận anh ấy bỏ lại tôi mà không nói một lời, ngay cả một câu giải thích cũng không có. Bây giờ anh ấy lại tự nhiên xuất hiện, không để ý tới sống chết chạy tới cứu tôi, tại sao anh ấy phải đối xử với tôi như vậy?
Nếu đã nói không thể cùng tôi thì tại sao còn muốn tới để tôi thêm rung động?
Trong lòng tôi rất bực bội, nhưng vừa nghĩ tới hẳn Tô Mộc có nỗi khổ riêng tôi lại không nhịn được muốn tha thứ cho anh ấy.
“Dương Dương… Có phải em…” Đường Dũng vẫn bưng bát thuốc ở bên cạnh tôi, thấy tôi sau khi tỉnh lại đều hỏi Tô Mộc, sắc mặt có chút trầm xuống, nói: “Có phải em đổi ý rồi?”
“Đổi ý cái gì?” Tôi bị hỏi có chút sửng sốt.
“Đồng ý gả cho anh.” Đường Dũng nói.
Giọng anh ta có chút trầm thấp, còn mơ hồ lộ ra một chút bi thương.
“Tôi…” Trong đầu tôi liền xuất hiện dấu hỏi lớn, có chuyện này sao?
Tôi đồng ý gả cho Đường Dũng lúc nào?
“Anh biết, em không cần trả lời, chỉ cần em có thể sống sót là tốt rồi.” Sắc mặt Đường Dũng tối sầm lại, nhỏ giọng nói.
Vừa nói anh ta lần nữa đưa bát thuốc tới, nói: “Em uống thuốc đi, thuốc này không dễ có được, đừng lãng phí.”
“Ừ.” Thấy ưu tư của Đường Dũng chùng xuống như vậy tôi không dám lấn tới nữa, ngoan ngoãn nhận lấy bát thuốc đem thứ nước đắng ngắt bên trong uống vào.
Quả thật thần kỳ, sau khi thuốc này chảy xuống bụng tôi liền có cảm giác rất sảng khoái, giống như toàn thân tôi được lột xác, tinh lực trên người dư thừa.
Thuồng luồng tiên thấy tôi uống thuốc, trên mặt ông ta lộ ra vẻ hưng phấn không kịp chờ đợi, nói: “Ngươi thử một chút yêu lực để xem khôi phục được mấy thành? Ngươi không biết, sau khi thứ kia tan ra trong cơ thể ngươi thì hồn phách của ngươi cũng thoát khỏi cơ thể, tim cũng ngừng đập. May mà… Đường Dũng xả thân quên chết mới tìm được một bát thần dược cứu được ngươi, sau này cái mạng này của ngươi chính là của Đường Dũng, hiểu không.”
“Vậy sao?” Tôi buột miệng đáp. Không ngờ vừa rồi lại hung hiểm như vậy, vốn tôi còn tưởng rằng chẳng qua tôi chỉ ngất đi rồi nằm mơ, bây giờ xem ra quả thật tôi đã đi một vòng quanh quỷ môn quan.
Cũng khó trách ưu tư của Đường Dũng lại chùng xuống như vậy.
Thấy anh ta buồn buồn ngồi đó không nói lời nào, tôi có chút không được tự nhiên liền muốn chọc cười anh ta một chút để có không khí như bình thường.
Đưa tay kéo ra một tia yêu khí, tôi liền đem yêu khí biến thành một bông hoa đuôi cáo nhìn thấy trong giấc mơ, đưa tới trước mặt Đường Dũng: “Khụ… vì cảm kích ơn cứu mạng của ai đó dành cho tôi, tôi định đưa người ta một lễ vật!”
“Cái gì?” Đường Dũng nghe vậy mắt liền sáng lên, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn tôi, cho rằng tôi đã hồi tâm đổi ý.
“Tăng tăng tăng, chính là cái này! Anh đã thấy loài hoa này chưa? Đây là loài hoa tôi thấy ở quỷ môn quan, bây giờ đưa cho anh để anh mở mang tầm mắt, thấy thế nào.” Tôi cười nói.
Vừa nói tôi vừa đem bông hoa yêu khí thả vào trong lòng bàn tay Đường Dũng.
Ánh sáng trong mắt Đường Dũng lại tối sầm, dáng vẻ rất thất vọng, bĩu môi nói: “Anh còn tưởng đồ ngốc này có lương tâm lấy thân báo đáp, cho dù không lấy thân báo đáp cũng phải có cái gì thực tế một chút, ví như là tiền. Bây giờ em có tận 150 tỷ, còn anh chỉ có 10 tỷ, đáng thương không!”
Phần sau lời nói của anh ta đã nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
Tôi biết anh ta không phải quan tâm tới tiền, nói như vậy chỉ để che giấu sự thất vọng cùng lúng túng trong lòng anh ta, cố ý muốn cứu vãn bầu không khí lúng túng này.
Tôi cũng không vạch trần anh ta, giả vờ cảm thấy nhức nhối giải thích theo ý của anh ta, cười khan nói: “Chẳng lẽ một bát thuốc đắng của sư phụ có giá tận năm mươi triệu sao? Sư phụ, sư phụ chặt chém ai cũng được đi, chẳng lẽ ngay cả học trò của mình cũng chặt chém?”
“Cái này không gọi là chặt chém được, một mạng của em đổi 150 tỷ còn thiệt sao!” Đường Dũng liếc mắt, sau đó rốt cuộc anh ta cũng đã cười tươi như bình thường, tiến tới gần tôi nói: “Nếu không thì giảm năm mươi phần trăm cũng được. 75 tỷ, không trả giá, coi như em cho Diệu Diệu tiền mừng tuổi.”
“... Được rồi, 75 tỷ thì 75 tỷ, chờ học trò đi ra ngoài sẽ viết chi phiếu cho sư phụ.” Tôi do dự một chút rồi nói.
Nếu không thể thực hiện lời hứa cả đời gả cho anh ta vậy thì tận lực dùng kim tiền đền bù cho anh ta đi, dù sao anh ta quả thực rất mê tiền.
Sau khi thương lượng xong chúng tôi cũng không cần phải ở lại mộ cáo nữa, liền đứng dậy cùng đi ra ngoài.
Chỉ là khi đi tới miệng hố tôi mới phát hiện chỉ có tôi cùng Diệu Diệu và Đường Dũng di chuyển, Thuồng luồng tiên vẫn ngồi ở nơi vừa rồi tôi nằm, gương mặt đăm chiêu như đang có điều suy nghĩ.
“Nghĩ gì vậy, còn không mau đi!” Tôi gọi Thuồng luồng tiên một câu.
Lúc này Thuồng luồng tiên mới phục hồi tinh thần, đáp lại một tiếng rồi mang tôi cùng Đường Dũng bay ra khỏi hố.
Sau khi đi ra tôi mới phát hiện, lúc này toàn bộ con đường đã bị giới nghiêm, cảnh sát đứng đầy khắp nơi, trên mặt đất có vẽ hình người màu trắng đủ loại tư thế khác nhau.
Hiển nhiên Thuồng luồng tiên cũng lúc này mới biết tình hình này, khẽ chửi thề một tiếng rồi thả ra yêu khí bao trùm lấy chúng tôi để ẩn giấu khỏi ánh mắt của cảnh sát.
Sau khi ra khỏi con phố kia chúng tôi về thẳng biệt thự Phùng Đông. Suốt dọc đường đi Thuồng luồng tiên có bộ dáng rất nặng nề như có tâm sự, mãi cho đến khi tôi về nhà tắm xong xuôi thì ông ta mới e dè tiến lại gần, hỏi tôi: “Ngươi nhớ ra rồi sao?”
“Nhớ cái gì?” Tôi kỳ quái hỏi.
“Bông hoa kia, bông hoa mà vừa rồi ngươi đã ngưng tụ yêu khí thành ấy, ta ở đây cho tới bây giờ chưa từng thấy, ngươi thấy ở đâu?” Thuồng luồng tiên hỏi.
“Ở trong mơ. Ông cũng biết hoa đó, chẳng lẽ con rắn đen trong giấc mơ đó thật sự là ông?” Tôi hỏi.
Nói đến đây tôi lại đứng ngồi không yên, kéo Thuồng luồng tiên đến ngồi xuống trên ghế sa lon, đem tất cả những gì tôi thấy trong giấc mơ kia kể cho Thuồng luồng tiên, sau đó hỏi ông ta có phải chúng tôi đã gặp nhau từ trước, cô bé sóc thành yêu kia có phải chính là kiếp trước của tôi, trước kia tôi cũng là người trợ tiên cho ông ta?