Chương 131: Cây cầu xác
Tôi nhất thời kinh hãi, không nghĩ rằng mỗi người tới đây đều chỉ còn một mình không thân thích.
Có điều ngẫm lại, có ai còn thân thích sẽ tu luyện loại tà thuật liên quan với xác chết như này.
Chớp mắt tôi đã bị bóp đến không thể hít thở, giãy giụa kịch liệt.
Người kia giống như không hề muốn giết tôi, thấy tôi giãy giụa mạnh liền hất tôi ra, để tôi ngã lăn quay ra đất. Sau đó hừ lạnh một tiếng, phất tay đối với cương thi ở bên cạnh.
Cương thi kia lập tức sải bước đi tới chỗ tôi, nhận lấy sợi dây trong tay chủ nhân nó buộc tôi lại như cái bánh chưng, buộc chặt đến mức suýt chút nữa tôi không thở nổi.
Sau khi trói tôi lại, người kia để cho cương thi vác tôi trên vai, mang tôi tới Phái cản thi, nói phải đem tôi giao nộp cho trưởng lão của bọn họ để lập công.
Tôi bị dọa , vắt óc suy nghĩ xem có biện pháp chạy trốn hay không.
Trong mơ hồ tôi thấy một cây trong rừng động đậy hai cái, một dợi dây đen sì xiên xẹo đi về phía trước, nhìn không quá rõ.
Có điều cho dù không thấy rõ tôi cũng biết đó nhất định là Thuồng luồng tiên.
Nó đã quay lại!
Hơn nữa nó liền đi theo ngay sau tôi!
Tôi bị cương thi tóc trắng vác trên vai như vác bao bố, cũng may đầu tôi hướng về phía sau nên bọn họ không để ý phản ứng của tôi, chỉ tập trung đi trở về.
Mắt tôi chăm chú nhìn Thuồng luồng tiên, trong lòng lớn tiếng kêu không nên tới, ngàn vạn lần không nên bị bọn họ bắt gặp.
Thuồng luồng tiên có thể nghe được tiếng lòng của tôi, rất nhanh trong đầu tôi nghe được tiếng của Thuồng luồng tiên, nói ông ta đường đường là Thuồng luồng tiên, lại không ngốc, dĩ nhiên sẽ không để người khác bắt. Nói xong còn bảo tôi không cần lo lắng, nó sẽ nghĩ cách cứu tôi, bây giờ tôi bị bọn chúng bắt đi cũng tốt, có bọn họ mang tới ổ Phái cản thi cũng giúp chúng tôi khỏi nguy hiểm trên đường đi.
Thấy Thuồng luồng tiên nói trong lòng đã có dự tính, sự kinh hoảng trong lòng tôi rốt cuộc hóa giải được một ít.
Cương thi kia vác tôi luôn đi theo chủ nó, đi được khoảng một giờ thì trong rừng rậm tối đen này chợt hiện ra một cái hồ lớn.
Mặt hồ rất lớn, bởi vì buổi tối nên cũng không thấy được phong cảnh đẹp như nào.
Nhưng cả người tôi thoáng chợt kinh hãi.
Bởi vì trên mặt hồ tản ra một cổ khí tức mãnh liệt, chính là cổ khí tức trước kia tôi cảm nhận được, không phải là hai khí âm dương mà là khí tức rất đặc biệt, tôi không nói ra được cảm giác đó là gì nhưng rất rõ ràng.
Giống như toàn bộ người tôi bị bao trùm trong cổ khí tức này.
Tôi có thể rõ ràng cảm nhận được nó phiêu khắp mặt hồ, giống như lúc trước tôi ở trong rừng cảm nhận được loại khí tức này cũng là xuất phát từ hồ này.
Không đợi tôi khiếp sợ xong, gã Phái cản thi kia đã đi tới cái cây bên cạnh mặt hồ, tìm kiếm trên cây một lúc, cũng không biết hắn làm cái gì, mặt hồ vốn yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Theo tiếng vang rền, mặt nước cũng bắt đầu cuộn sóng, hiện ra không ít đợt sóng màu trắng, giống như có vật gì ở dưới lòng hồ chui lên vậy.
Không bao lâu sau, mặt nước hiện ra một thứ màu đen trôi lơ lửng trên mặt nước, nhìn qua giống như là gỗ.
Sau khi khúc gỗ đầu tiên xuất hiện mặt nước càng cuộn sóng hơn, từng khúc gỗ giống nhau không ngừng trôi đến, tất cả lần lượt đi ra ngoài giống như từ dưới đáy bị thứ gì kéo lên, tự động xếp hàng tạo thành một chiếc cầu gỗ.
Chờ đến khi mặt nước dần dàn lắng xuống, đã có chừng hơn năm mươi khúc gỗ xếp liên tiếp cạnh nhau, trải ngang toàn bộ mặt hồ, hình thành một cây cầu gỗ kết nối hai đầu hồ.
Thật là một cơ quan tinh diệu, chẳng trách Phái cản thi ở nơi rừng sâu núi thẳm khiến chính quyền địa phương không phát hiện được.
Sau khi mọi thứ ổn đinh, gã phái cản thi dẫn đầu đi tới. Tôi bị cương thi vác theo sát phía sau hắn.
Tới khi cương thi bước lên cầu tôi mới phát hiện, những thứ vừa rồi tôi tưởng là khúc gỗ hóa ra đều là người.
Chính xác mà nói thì đều là các xác chết, mỗi cái xác đều đã cứng đơ, toàn thân đen nhánh, hai mắt nhắm nghiền, nếu không nhìn kỹ tôi vẫn cho đây là gỗ.
Cho dù nhìn ra hình người cũng sẽ khiến người lầm tưởng đây là người giả được điêu khắc bằng gỗ.
Da những thi thể này ướt át đầy đặn, mặc dù đã cứng lại nhưng vẫn có thể nhận ra bọn họ đều từng là người sống.
Quan trọng hơn chính là, từ trên người bọn họ tôi lại có thể thấy hồn phách bọn họ cũng chưa rời khỏi thân thể.
Trong lòng tôi kinh hãi, liên tục nhìn mấy cái xác.
Phía trên mỗi cái xác đều có dấu vết của hồn phách, nếu như tôi đoán không lầm, hơn năm mươi cỗ thi thể xếp qua mặt hồ này đều lưu lại hồn phách .
Hơn nữa hồn phách đó đều vốn là hồn phách của chính những thi thể này.
Dựa theo quy luật tự nhiên, người chết như đèn tắt, ba hồn trở về vị trí cũ, Thiên hồn thăng thiên, nhân hồn thì vào âm giới, địa hồn tiêu tán giữa trời đất cho nên hồn phách không thể nào còn dừng lại trên thi thể mới đúng.
Cho dù có bí thuật gì níu giữ cũng chỉ có thể chống đỡ để cho hồn phách ở trên thi thể lâu thêm một tháng mà thôi, sau một tháng hồn phách vẫn sẽ thuộc về đúng nơi, không thể nào tiếp tục ở lại trên thi thể.
Nhìn qua có thể thấy những thi thể này hiển nhiên không phải vừa chết một tháng, chẳng lẽ Phái cản thi lại có bản lãnh lớn như vậy, có thể thông qua thuật pháp chống lại thiên mệnh. Tôi đột nhiên rất lo lắng cho Tô Mộc, lúc này thương thế của anh ấy chưa lành, mang nhiều người như vậy xông vào Phái cản thi thật sự có thể quay lại mà không hao tổn gì sao?
Trong nhát mắt tâm tư tôi liền trầm trọng đi.
Đến nỗi những thi thể liên tiếp tạo thành cây cầu này, tại sao phải để hồn phách ở thân thể bọn họ, bằng kiến thức của tôi làm thế nào cũng không nghĩ ra.
Cương thi tóc trắng bước rất nhanh, chớp mắt đã đi qua cây cầu bằng xác người tới bờ hồ bên kia.
Nhờ ánh trăng yếu ớt tôi nhìn về phía cây cầu xác người, bóng dáng dài màu đen vẫn còn ở đó, đang đi qua từng điểm từng điểm trên cây cầu, bởi vì sợ gã Phái cản thi chú ý nên Thuồng luồng tiên cũng không dám đi nhanh, lúc này mới đến được giữa hồ nước.
Nhưng sau khi chúng tôi lên bờ bên kia, gã Phái cản thi kia lại tìm một cái cây, lục lọi một hồi, nước hồ lần nữa lại cuộn trào.
Lòng tôi trầm xuống, ngước đầu nhìn mặt hồ đang biến động.
Quả nhiên, những xác chết lại đang theo nước hồ chìm xuống.
Bóng người Thuồng luồng tiên rất nhỏ, tôi vốn không thấy rõ, lúc này bị nước hồ quấy nhiễu tôi càng không thấy đâu.
E rằng đã theo những cái xác mà rơi xuống nước.
Lo lắng trong lòng dâng lên, cũng không biết Thuồng luồng tiên có thể bơi hay không, nó rơi vào nước không sao chứ?
Tôi không ngừng an ủi mình, khi còn bé thích xem thế giới động vật, thấy phần lớn rắn biết bơi, thậm chí còn có rắn nước cùng rắn biển, Thuồng luồng tiên vốn là tổ tông của rắn, nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Khi tôi còn đang lo lắng thì người đang lắc lư lại ổn định hơn rất nhiều. Tôi không nhìn mặt hồ nữa mà nghiêngđầu nhìn về phía trước một cái.
Không biết từ lúc nào mặt đường đã bằng phẳng hơn nhiều, trước mắt không còn là cảnh vật hoang vu mà đã xuất hiện một số ngôi nhà.
Nhà nơi này làm tương đối đơn giản, giống như một làng quê vậy, trên đường còn có người đi đi lại lại.
Chỉ là người đi lại nơi này cũng rất kỳ quái, họ đều đi thành đôi với nhau trên đường. Cứ hai người đi chung với nhau tạo như hình với bóng, trong đó có trai đẹp gái xinh đi chung với nhau, cũng có hai người già đi chung với nhau, cũng có không ít đàn ông trẻ tuổi cùng bà lão bảy mươi đi dạo phố.
Sau khi bọn họ thấy chúng tôi liền giống như nổ nồi vậy, hướng chúng tôi vây lại, miệng kêu Diệp sư huynh, còn hỏi tôi là ai, có phải là người ban đêm xông vào Phái cản thi không.
Gã Diệp sư huynh đó ở trong những người này thật giống như có uy vọng rất cao, gật đầu một cái, giọng rõ ràng không thèm giấu sự đắc ý: “Không sai, cô ta cùng những người đó một phe, bây giờ liền ta sẽ đem cô ta đi giao cho trưởng lão.”