Chương 200: Yêu khí quá nặng(một)
“Hóa ra là như vậy.” Tôi gật đầu một cái.
Nhưng tôi nhớ ra một vấn đề khác, mặc dù chúng tôi đã đem Ngọc Tắc chứa hồ yêu mang đi nhưng hồ yêu bên trong cũng chưa bị chúng tôi phong ấn lại, đến buổi tối vẫn có thể đi ra. vì tối qua cô ta không nghĩ ra tại sao tôi là quỷ mà lại mang yêu khí trong người nên mới hoảng hốt chạy trốn, bây giờ ở trong Ngọc Tắc một ngày cô ta nhất định sẽ nghĩ thông suốt được lý do, tối nay lại đi ra ngoài thì chúng tôi nên làm gì?
Tôi nhỏ giọng đem sự lo lắng này nói cho Tô Mộc, muốn hỏi anh ấy có ý kiến gì không.
Ai ngờ Tô Mộc liền cười với tôi một tiếng, nói: “Chuyện này không thành vấn đề, em gọi Thuồng luồng tiên tới không được sao? Nó là yêu có bảy hạch, hồ yêu chỉ có bốn hạch, chuyện nó thu hồ yêu còn không phải là ván đã đóng thuyền sao, huống chi nó tìm hồ yêu lâu như vậy, hôm nay chúng ta cũng coi như đưa cho nó một phần đại lễ.”
“Đúng vậy, sao em lại không nghĩ tới chứ!” Tôi liền vỗ đùi một cái, âm thầm chửi mình đần độn, chuyện đơn giản như vậy còn phải hỏi Tô Mộc!
Có biện pháp đối phó với hồ yêu, tôi liền không chần chừ nữa, nhắm mắt lại thầm hét to gọi tên Thuồng luồng tiên.
Nó với tôi tâm ý tương thông, bình thường tôi chỉ cần gọi mấy câu ở trong lòng thì tương đương như gọi điện thoại cho nó, liên lạc hết sức thuận lợi, thậm chí còn không cần lo lắng vấn đề tín hiệu mạnh yếu.
Nhưng hôm nay không biết thế nào mà tôi gọi nó hơn mười tiếng cũng không thấy nó trả lời.
Tôi cho là lòng tôi đang quá lộn xộn nên không truyền được tin đi, còn cố ý nín thở ngưng thần tập trung thêm mấy lần.
Kết quả vẫn không thấy nó đáp lại.
Trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Chắc không đâu, bây giờ nó đã là bảy hạch, cho dù Lâm Yến Nhi hay Tô Mộc cũng không phải đối thủ của nó, như vậy thì có thể nói nó sẽ không xảy ra vấn đề gì, huống chi bây giờ hẳn nó đang ở nhà trông nom cha mẹ tôi, có thể xảy ra chuyện gì?
Tôi không thể làm gì khác hơn là tăng tốc độ, trong lòng không ngừng kêu gào tên Thuồng luồng tiên.
Ước chừng được khoảng ba phút, tôi cũng sắp bực bội thì giọng Thuồng luồng tiên đầy bất mãn vang lên trong đầu tôi: “Nha đầu chết tiệt, ngươi đang đòi mạng à?”
Mặc dù giọng nó không tốt nhưng rốt cuộc cũng có đáp lại.
Hơn nữa nghe giọng giống như không có chuyện gì xảy ra, tôi liền yên tâm, bảo nó nhanh chóng bay đến Lạc Dương tìm chúng tôi, tôi có một tin rất vui muốn tặng cho nó.
Vừa nói tôi không ngừng cười trộm, còn muốn để Thuồng luồng tiên đoán một chút xem tin vui cho nó là gì.
Kết quả Thuồng luồng tiên ngưng một lúc, sau đó giọng tiếp tục giương cao: “Các ngươi tìm được hồ yêu? Lại còn là một con hồ yêu tứ hạch?”
Nói xong Thuồng luồng tiên ha ha cười to, âm thanh rât chói tai khiến óc tôi cũng vo ve theo.
Tôi hơi mất hứng, còn muốn thấy bộ dáng mừng rỡ của nó xem như thế nào, kết quả nó lại biết ngay, tâm ý tương thông thật không tốt, tôi có tâm tư gì nó cũng có thể biết.
Tôi âm thầm ảo não còn Thuồng luồng tiên bên kia đã mừng như điên, nói nó lập tức tới ngay.
Sau khi xong chuyện với Thuồng luồng tiên tôi liền mở mắt nhìn thời gian một chút.
Hiện mới hơn chín giờ sáng, mặc dù từ nhà tôi tới Lạc Dương mất hơn sáu giờ lái xe nhưng đối với Thuồng luồng tiên mà nói thì không hề xa, buổi tối trước khi hồ yêu giải phong ấn thì chắc chắn nó cũng đã tới. Tôi liền hỏi Tô Mộc tiếp theo chúng tôi nên làm gì.
Tô Mộc giống như cũng không an bài gì cho ngày hôm nay, sau khi suy nghĩ một chút liền bảo tôi có muốn về khách sạn nghỉ ngơi hay đi dạo phố với bọn họ.
Tối nay đi viếng thăm Nhà họ Diệp, mặc dù còn nghi ngờ Nhà họ Diệp cùng Lâm Yến Nhi có qua lại nhưng ngoài mặt nhà họ Tô cùng Nhà họ Diệp vẫn có quan hệ nhiều đời, đến nhà họ cũng không thể đi tay hông, anh ấy phải đi chuẩn bị chút lễ vật thay
mặt nhà họ Tô
Tôi liền vui vẻ, mặc dù tôi rất lười nhưng đi dạo phố thì rất thích thú, hơn nữa đây là Lạc Dương, dù tôi tới lần thứ hai đến đây nhưng cũng vẫn chưa có cơ hội đi thăm thú một chút, tôi cũng muốn đi dạo phố, vừa vặn tôi vẫn chưa tiêu đồng nào số tiền ba trăm triệu được mẹ Vũ Linh biếu, thừa dịp hôm nay đi dạo phố sẽ thỏa sức mua mang về chút quà cho ba mẹ tôi.
Dáng vẻ lúc này của tôi nhất định là hai mắt sáng lên, giống như mê tiền vậy. Tô Mộc nhìn tôi cười cưng chiều một tiếng, vén tóc lại cho tôi, nói với tài xế: “Đưa chúng tôi tới chợ đồ cổ lớn nhất của Lạc Dương đi.”
Sao? Chợ đồ cổ?
Tôi liền quay nhìn Tô Mộc, thất vọng hỏi anh ấy chúng ta đi dạo không phải tới trung tâm thương mại sao?
Tô Mộc mỉm cười, giống như đã sớm đoán ra phản ứng này của tôi vậy, gật đầu một cái: “Dĩ nhiên không phải, anh có bảo chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại sao?”
“Cái đó thì không.” Sự hứng thú của tôi giảm đi không ít. Chợ đồ cổ tôi cũng từng tới, khi ở Giang Minh tôi đã suýt chút nữa bị gã đệ tử phái Cản Thi đó gài bẫy, sau đó nhờ Đường Dũng chạy tới mới cứu được tôi. Tôi quả thực thưởng thức không nổi với những thứ bằng ngọc bằng sứ đó, không thấy hứng thú bằng đi ngắm nhìn quần áo xinh đẹp. Nhắc tới mới nhớ, từ khi cùng Tô Mộc chung một chỗ dường như tôi cũng chưa mua quần áo mới.