*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 248: Cô phải ngồi tù ít nhất vài năm (1)
Nhìn xem, tất cả mọi chuyện xảy ra bất ngờ
thế này lại giống như đã được chuẩn bị từ trước
vậy. Tôi bỗng nổi lên suy nghĩ muốn giết người,
Phó Thắng Nam vừa đi đến đã nhìn thấy tôi đâm
Mạc Hạnh Nguyên bị thương.
Máu của Mạc Hạnh Nguyên đã chảy xuống
thành một vũng, tạo thành một màu đỏ chói mắt.
Cô ta từ từ mất đi ý thức rồi ngất đi, con dao nhỏ
vẫn cắm trên bụng của cô ta.
Phó Thắng Nam ôm lấy cô ta với vẻ mặt âm
trâm, anh nhìn dì Triệu đang sợ hãi không biết
phải làm gì, trầm giọng nói: 'Mau gọi xe cứu
thương!"
Tôi nhìn bọn họ với tâm trí rối loạn, không nghĩ
những chuyện này lại đáng sợ đến mức nào mà
chỉ cảm thấy Mạc Hạnh Nguyên nhất định phải
chết, chỉ cần cô ta chết thì thế giới của tôi sẽ trở
lên yên bình.
Phó Thắng Nam bế cô ta lên, đôi mắt âm
trâm lạnh lùng nghiêm nghị nhìn vê phía tôi, đôi
môi mỏng hơi nhếch lên, không nhìn ra bất kì cảm
xúc nào.
Bốn mắt nhìn nhau, đều là sự lạnh lùng.
Đột nhiên tôi cảm thấy rất muốn cười, muốn
cười thật to nhưng lại không thể nào bật cười
được. Tôi khẽ cười, trong lòng ngập tràn vui mừng
mà không phải sợ hãi.
Anh nhìn tôi, khuôn mặt điển trai tràn đầy khí
lạnh, lạnh lùng đến cực điểm, lông mày nhíu lại lộ
ra vẻ phẫn nộ, trách cứ và thờ ơ.
Nhìn vào ánh mắt của anh, trong lòng tôi
dường như có một con dao nhỏ đâm từng chút
một, mỗi một lần đâm vào là cơn đau đớn bắt đầu
lan tràn ra khiến tôi cảm thấy vô cùng khó thở.
Tôi hít một hơi dài, đau đớn nhìn anh đưa Mạc
Hạnh Nguyên đi ra khỏi biệt thự, cơ thể của tôi bắt
đầu mềm nhữn, không chịu được mà ngồi xuống đất.
"Cô chủ.' Dì Triệu kêu lên, chạy đến đỡ tôi dậy,
đau lòng nhìn tôi nói: Đừng sợ, sẽ không có
chuyện gì đâu, sẽ không có chuyện gì đầu!"
Tôi lắc đầu, tôi không hê lo lắng cho Mạc
Hạnh Nguyên sẽ như thể nào mà tôi sợ Phó
Thắng Nam. Mạc Hạnh Nguyên nói đúng, cho dù
đã qua bao nhiêu lâu, chỉ cân Mạc Hạnh Nguyên
gặp chuyện không may, Phó Thắng Nam sẽ cảm
thấy lo lắng và đau lòng, tôi hoàn toàn kém xa cô
ta.
Anh không buông xuống được, càng không
thể nào buông xuống được.
Ngẩng đầu lên nhìn dì Triệu, giọng nói của tôi
bỗng trở lên nghẹn ngào, đè lên chỗ đau ở trước
ngực nói: 'Dì Triệu, nơi đây đau quát"
Bà ấy ôm lấy tôi rồi nâng tôi dậy, dìu tôi ngồi
lên ghế sô pha.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động
ầm ĩ, khu biệt thự vốn rất yên tĩnh nay lại bị tiếng
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8