Câu hỏi này quá khảo nghiệm nhân tính, tôi
không biết nói thế nào, nhìn xuống điện thoại, tim
tôi cuộn trào không ngừng.
Lâm Uyên nắm cổ tay tôi, bà ấy nhìn tôi, có
chút đau khổ: “Con ơi, đừng, Tuệ Minh rất dễ
thương, chúng ta rất thương con bé, nhưng con
không thể vì con bé mà đánh đổi cả tương lai của
bản thân và gia tộc. Cha mẹ già rôi, chuyện gì
cũng có thể đối mặt, cả đời này cũng nên như thế,
nhưng con thì không thể. Con và Phó Thắng Nam
vừa có con, tương lai vẫn còn rất dài. Ngay cả khi
con không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho
đứa con trong bụng. Tuệ Minh có lẽ thật sự là
định mệnh, mọi chuyện đều là như thế, các con
đừng xúc động quá.”
Tôi biết Lâm Uyên muốn nói gì, tôi cũng hiểu
những lựa chọn nên được đưa ra sau khi cân
nhắc ưu và nhược điểm, nhưng con người ta
không chỉ như thế, Tuệ Minh đã là con gái của tôi,
không liên quan gì đến chuyện huyết thống.
Nhìn bà, tôi thở dài nói: "Mẹ, Tuệ Minh cũng là
con của con. Trên đời này, mẹ có bao giờ thấy
người mẹ nào nỡ bỏ con mình không? Nếu tủy
xương và thận bên kia tìm được có lai lịch sạch
sẽ, tại sao chúng ta lại không thể cho Tuệ Minh
thử?”
Bà ấy nhìn tôi đầy hoài nghi: "Con điên rồi
sao? Làm sao có thể sạch sẽ được?"
Tôi biết bây giờ tôi nói gì cũng vô ích. Nếu là
tử vong ngoài ý muốn, các cơ quan nội tạng trong
cơ thể có thể cứu sống được người khác thì tại
sao chúng ta không cho gia đình của họ một
khoản tiền để người thân của họ sống theo cách
khác? Có thể tàn nhẫn, nhưng đối với những
người đã chết, xương cốt của họ cuỗi cùng sẽ bị
thiêu, một khi đã như vậy, có thể cứu người, tại
sao lại không chứ?
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiêu nữa. Mẹ ở lại bệnh
viện với Tuệ Minh đi. Con sẽ đến gặp cha, đợi đến
khi hỏi rõ sự tình rồi nói tiếp." Bây giờ kết luận
ngay thì rất nóng vội.
Lâm Uyên nhìn tôi và liên tục khuyên nhủ:
"Con à, dù thế nào đi nữa, con cũng phải cân nhắc
cho nhà họ Mạc, nhà họ Phó. Đừng tự hủy hoại
tương lai của mình, biết không?”
Tôi gật đầu và nói: "Được rồi, con biết!"
Ra khỏi bệnh viện, tôi gọi cho Phó Thắng
Nam, nhưng đường dây luôn bận nên tôi chỉ có
thể gọi cho Mạc Đình Sinh, nhưng đường dây
cũng đang bận, tôi có hơi hoảng.
Cuộc gọi đến của Mục Dĩ Thâm khiến tôi có
chút cáu kỉnh, nghe điện thoại xong, tôi có chút
bực bội, nói: 'Làm sao vậy?”
Đâu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười
ha hả: "Mùi thuốc súng nồng nặc như vậy sao?
Hình như là đã xảy ra chuyện rồi nhỉ, không gặp
thì có thể nói chuyện phiếm với anh, có khi em lại
nghe được tin gì vui thì sao!”
“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây!” Tôi
thật sự không muốn nói chuyện với tên biến thái
này một phút nào.
Anh ta thở dài nói: "Chờ đã, nghe nói Mạc
Đình Sinh đang vội vàng chuẩn bị đến thành phố
Tân Châu, không biết có phải do tủy của Trịnh
Tuấn Anh không thành công, cho nên cha em
định đến thành phổ Tân Châu tìm... "
Cơn tức giận mà tôi kìm nén bấy lâu nay bùng
phát: 'Mục Dĩ Thâm, anh không bình thường sao?
Anh muốn làm gì?"
“Anh nói này, em muốn cái gì, anh có thể giúp
em, con em có thể không cần tiếp tục hóa trị” Anh
ta đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Em không cần
phải vội vã làm gì, các em không tìm thấy không
có nghĩa là anh không tìm thấy. Sao nào? Gặp
nhau không?”
Tôi sững sờ, và chợt nhận ra rằng những gì
anh ta nói lần trước có lẽ không phải là vô nghĩa.
Chương 717: Tìm cơ hội sống sót cho con gái (4)
Anh ta cười ha hả, nói: “Điêu kiện này tuy rằng
khá hấp dẫn, nhưng chuyện đó cũng đừng vội
vàng, tóm lại thì nhà họ Mạc cũng không quá vội,
nhưng thật ra thứ anh muốn có nhất bây giờ chính
là em“
Tôi bật dậy, cảm thấy lần này mình đến đây
thật vô ích.
Bị anh ta ngăn lại: "Em đừng vội đi, anh còn
chưa nói xong mà? Em nóng nảy như vậy, sau này
chúng ta tiếp tục như thế nào?" Những lời này
nghe như cưng chiều, nhưng lại đặc biệt khiến
người ta rét run.
Tôi mím môi, không muốn nói thêm, chỉ nhìn
anh ta.
Lần này, anh tự giác nói: "Quên đi, chuyện này
cũng không có cách nào bàn nổi, cũng thật nhàm
chán. Chi bằng em giúp anh một chuyện gấp, anh
sẽ nói cho em cách để đặt những thứ kia vào
người con gái em thật an toàn, sao hả?”
“Chuyện gấp gì?”
Chấp nhận giao dịch với ma quỷ có nghĩa là
phải chuẩn bị xuống địa ngục.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, không vội nói, khi
tôi mất kiên nhẫn, anh ta đột ngột nói: “Lát nữa ở
lại ăn cơm với chúng tôi, cư xử tốt một chút”
Tôi cau mày: “Các anh?”
Lúc này, có người gõ cửa phòng trà, một
người phụ nữ trung niên bước vào, dung mạo xinh
đẹp, nhưng vẻ mặt ốm yếu, hình như là bị bệnh lâu
năm, thoạt nhìn bộ dạng rất giống Hoàng Ngọc
Minh.
“Thâm, mẹ nghe cô gái ở quầy lễ tân nói rằng
con dẫn bè đến đây, có phải là cô gái trẻ này
không?” Người phụ nữ kia mở miệng, vẻ mặt như
được tắm trong gió xuân.
Vẻ tối tăm và khủng bố trên mặt Mục Dĩ Thâm
hoàn toàn biến mất, lại trông đặc biệt dịu dàng và
trìu mến, anh ta đứng dậy, khiêm tốn đi đến bên
người phụ nữ kia, nhìn bà ấy rồi nói: “Mẹ, người
truyền tin cũng nhanh nhạy quá, cô ấy ngồi còn
chưa nóng ghế”
Người phụ nữ kia mỉm cười, mặt mày ôn hòa
dịu dàng: “Con đó, con dẫn bạn đến đây, mẹ tất
nhiên là phải biết. Bạn của con thì phải chiêu đãi
tốt mới được. Nhiều năm như vậy, đây là lân đầu
tiên con dẫn bạn nữ đến đây”
Nói xong, người phụ nữ kia đi về phía tôi với
nụ cười dịu dàng trên môi: “Cháu à, cháu đói
chưa? Cháu muốn ăn gì, nói với dì, lát nữa dì sẽ
làm cho cháu, cháu cứ tự nhiên.
Tôi sững sờ một lúc, thấy vẻ mặt Mục Dĩ
Thâm sâu kín nhìn mình, tôi không nhịn được nói:
"Di à, con không kén ăn, cái gì cũng được!
Người phụ nữ kia mỉm cười, kéo tôi lại nói
mấy chuyện riêng tư, sau đó vội vàng thu xếp, để
cho Mục Dĩ Thâm chiêu đãi tôi thật tốt.
Nhìn thấy người phụ nữ kia đi rồi, sắc mặt
Mục Dĩ Thâm lộ ra vẻ ảm đạm, ánh mắt buồn bã
nói: "Phối hợp tốt, sau đó anh sẽ nói cho em
những gì em muốn biết”
Tôi mím môi nói: "Bà ấy là mẹ của anh à?”
Anh ậm ừ nói: "Bà ấy mong mỏi cả nửa đời
rôi, còn muốn anh có một gia đình yên ấm, an
toàn. Bà ấy muốn nói gì thì nói, đừng kích động bà
ấy:
Tôi ừ một tiếng, nói: "Đừng lo lắng, tuy rằng tôi
ghét anh, nhưng tôi sẽ không kích thích một người
đang bệnh.”
Anh nhướng mày: "Sao em biết bà ấy bệnh?”
“Sắc mặt bà tái hơn người bình thường, tôi
không mù, có thể nhìn thấy”
Anh ta hừ lạnh: “Biết là được, em tốt nhất
đừng nói những chuyện không nên nói."
Tôi nhìn người đàn ông trong ngoài không
đồng nhất trước mặt mình, trong lòng không nói
Chương 718: Tìm cơ hội sống sót cho con gái (5)
Bà không nghe lời khuyên, nói xong đi vào
nhà bếp. Mục Dĩ Thâm không ngốc, vừa rồi mẹ
anh ta nói nhiều như vậy, anh ta nghe được, cho
nên khi mẹ vào bếp, anh ta tối sâm hai mắt, bất
động nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không quan tâm đến đôi mắt đen rét lạnh
của anh ta, cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại,
là Phó Thắng Nam hỏi tôi đang ở đâu, lo lắng anh
sẽ suy nghĩ nhiều, tôi đáp lại vài câu đơn giản: “Ở
bên ngoài.”
Tin nhắn vừa gửi, điện thoại đã bị giật lấy,
Mục Dĩ Thâm lạnh lùng nhìn tôi: "Nếu đã đến rồi
thì diễn cho tròn vai đi, mang thai chứ gì?"
Tôi mím môi nhìn anh ta như nhìn một kẻ biến
thái: "Không phải anh có bạn gái sao? Tại sao anh
không mang Âu Dương Noãn đến? Ồ, đúng rồi, tôi
suýt nữa đã quên, loại người như anh không xứng
với cậu ấy. Anh còn tính không mang cậu ấy đến,
cho cậu ấy hy vọng”
Đối với sự châm chọc của tôi, anh ta dường
như không nghe một lời, nhìn tôi và nói: 'Phó
Thắng Nam biết em có thai không?"
Tôi thật sự nghĩ người này bị bệnh, nếu không
có mẹ anh ta ở đây, tôi thật sự muốn mắng to anh
ta là thằng điên: "Con của anh ãy, anh ấy không
biết thì ai biết?”
Anh ta cười sâu kín, có chút phi thường lạnh
lùng, ánh mắt nhìn tôi đâần dân trở nên đáng sợ,
một hồi lâu, tôi không thể ngồi yên, muốn trực tiếp
đứng dậy bỏ của chạy lấy người.
May mắn thay, mẹ anh ta bưng bát canh ra, nụ
cười trên mặt đặc biệt tươi tắn, xinh đẹp: “Cháu à,
cháu uống thêm canh này đi, rất tốt cho sức khỏe,
lúc mang thai Mục Dĩ Thâm, dì rất thích uống,
cháu nếm thử đi! "
Tôi nhìn canh trước mặt, vừa cãi nhau với
Mục Dĩ Thâm, đã sớm không còn thèm ăn, nhưng
bà ấy lại nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ ân cần, nhất
thời không biết từ chối như thế nào nên tôi cầm
lên uống.
Sau khi uống vào ngụm, tôi nhìn bà ấy và nói:
"Dì ơi, ngon quá, cám ơn dì!"
Bà ấy cười nói: 'Không sao đâu. Sau này ngày
nào dì cũng nấu, để Mục Dĩ Thâm mang cho cháu
uống. Chỉ cân cháu thích, sau này cứ thường
xuyên ghé qua. Mục Dĩ Thâm bận rộn quanh năm,
không có ai ở bên cạnh nói chuyện với dì. Sau này
các con sinh con, nhà này sẽ rộn ràng hơn."
Sau đó, bà ấy dường như nhớ ra điều gì đó,
nhìn tôi và nói: "Hai đứa đã bắt đầu chuẩn bị đám
cưới chưa? Đừng quên đấy nhé”
Bà nhìn Mục Dĩ Thâm, trịnh trọng nói: “Đứa
nhỏ này, chuyện hôn lễ mà con cứ làm như ăn
một bữa cơm. Con gái nhà người ta là do cha mẹ
nuôi nấng, nâng niu, con không thể đối xử tệ bạc
với con bé. Chỉ tiết hôn lễ, con không hiểu chỗ nào
thì cứ hỏi, dù sao cũng không thể để con bé chịu
ấm ức”
Mục Dĩ Thâm gật gật đầu, trên mặt mang
theo nụ cười, nói: "Mẹ, con biết, con không phải
trẻ con, mẹ đừng có chuyện gì cũng dặn dò con,
con là người lớn, cái gì con cũng biết”
“Con đó nha."
Hai mẹ con tương tác ấm áp, không nhìn ra
được sự đen tối từ trong xương cốt của Mục Dĩ
Thâm, có lẽ là do nói chuyện lâu, mẹ anh ta hơi
buồn ngủ, Mục Dĩ Thâm kéo tôi nói vài câu rồi tạm
biệt.
Vừa ra khỏi quán trà, lên xe, chưa đi bao xa tôi
đã nói: "Để tôi xuống. Tôi sẽ bắt taxi về".
Anh ta lái xe, không hề có ý dừng lại, đôi mắt
đen láy nhìn con đường phía trước, anh không
thèm nhúc nhích, tôi lại nói: “Tổng giám đốc
Thâm, anh dừng lại đi, tôi tự vê!”
Anh ta lạnh lùng quay đầu lại, hơi híp mắt,
nhìn tôi, nói: "Xem ra hôm nay em đã quên mất
mục đích tới đây rồi:
Chương 719 Tìm cơ hội sống sót cho con gái (6)
Tôi hơi ngây ngốc, sững sờ một lúc mới nói:
“Cái gì?” Tôi không biết anh đang nói đến chuyện
gì nên mới hỏi lại, nhưng tôi phát hiện ra là tôi vừa
nói thế thì anh lập tức nổi giận.
Sắc mặt anh tối sâm lại, anh nói: "Em định giả
bộ như thế này sao? Em không biết Mục Dĩ Thâm
là ai sao? Em không biết anh ta tìm em là vì lý do
gì sao? Thẩm Xuân Hinh, anh cứ nghĩ giữa vợ
chồng với nhau thì không nên giấu giếm gì, tại sao
em vẫn lừa anh chuyện Mục Dĩ Thâm? "
Hình như vừa rồi anh thấy tôi xuống xe Mục Dĩ
Thâm, nhưng thành phố lớn như vậy, không thể vô
tình gặp được, trừ phi...
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nhíu mày: "Anh
tới từ khi nào?”
Anh nhìn tôi, trong ánh mắt lộ vẻ thất vọng:
"Em quan tâm chuyện này thôi sao?”
Tôi lắc đầu: "Không, Phó Thắng Nam, em biết
chúng ta là vợ chồng, không nên giấu diếm nhau,
tuy là vợ chồng, nhưng chúng ta cũng là những cá
thể riêng biệt. Em cũng có suy nghĩ của riêng
mình. Em biết rằng Mục Dĩ Thâm không phải
người tốt đẹp gì. Em cũng biết rằng loại người như
anh ta không đáng tin cậy, nhưng như vậy cũng
không giải thích được điều gì. Em gặp anh ấy vì
em có lý do của riêng mình, nhưng xin anh hãy tin
em."
Anh nhíu mày, rõ ràng là không vui.
Nhưng sau một lúc, anh ấy đã kìm nén tức
giận, nhìn tôi, nói: "Được, anh tôn trọng em, em
muốn nói lúc nào cũng được."
Sau đó anh khởi động xe, nhìn chăm chằm
phía trước, không thèm nhìn tôi, không thèm nhúc
nhích, tính tình y hệt thiếu niên mười mấy tuổi đầu.
Cho đến tận dưới lâu công ty, mặt mũi anh
vẫn tối sầm, dừng xe, đi thẳng vào công ty không
nói một lời, không thèm nhìn lại tôi.
Tôi nhìn theo anh, có chút ngượng ngùng,
người trong công ty ra vào, nhìn tôi và anh một
lượt, trên mặt không khỏi có chút kinh ngạc.
Đến cửa thang máy, sau khi thang máy
chuyên dụng của tổng giám đốc mở ra, sau khi
anh vào thì cửa thang máy cũng đóng lại, không
phải tôi không vào, mà là tôi không đuổi kịp.
Nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, tôi sững sờ
một lúc rồi nhận ra những ánh nhìn từ mọi phía
xung quanh, tôi ngượng ngùng vô cùng, bên tai lại
vang lên những tiếng nhốn nháo.
“Tổng giám đốc Nam đang cãi nhau với vợ
sao? Ném người ra ngoài như vậy thì xấu hố quá!"
“Đúng vậy, tính khí của tổng giám đốc Nam
quả thật khó lường. Tôi cứ tưởng anh ấy thường
lạnh nhạt với người trong công ty thôi, không ngờ
anh ấy cũng lạnh nhạt với vợ như vậy. Xem ra làm
vợ của người giàu cũng không dễ dàng gì, quá là
hèn mọn rồi”
“Chứ không thì sao, cậu nghĩ sao vậy, kẻ có
tiên có nhiều sự lựa chọn, người ta cưới vợ thì
không phải là muốn cưới một người xinh đẹp, tình
nguyện hầu hạ, làm bảo mẫu cho mình sao. Kẻ có
tiên thì làm gì có tình yêu, thoải mái là được rồi”
“Cũng đúng. Chỉ cần từng xem phim cung đấu
thì cũng biết, phi tử trước mặt hoàng đế thì chẳng
có tôn nghiêm gì. Tổ tiên chúng ta đã trải qua
hàng trăm năm đấu tranh để phụ nữ có cơ hội
bình đẳng nam nữ, nhưng đối với người giàu thì
chả là gì cả”
Tôi chỉ đứng ở cửa thang máy đợi bọn họ nói
xong, chuyện phiếm giữa các cô gái thật sự là
không ngơi nghỉ, thật là kinh ngạc, còn so tôi với
phim cung đấu thời nhà Thanh, tôi nghe mà buồn
bực, nói tôi không có tôn nghiêm trước mặt Phó
Thăng Nam.
Thang máy chuyên dụng cân nhận diện khuôn
mặt, Phó Thắng Nam không có ở đó, tôi chỉ có thể
ngoan ngoãn đi thang máy nhân viên, vài người
phụ nữ đang thảo luận cũng đứng đó, may mà họ
nhìn thấy tôi, cuộc thảo luận cũng dừng lại, tai tôi
Chương 720: Tìm cơ hội sống sót cho con gái (7)
Ngẩng đầu nhìn anh, xem ra đã lâu không
nhìn kỹ người đàn ông này, dường như anh có
chút tang thương, tôi hoảng sợ một giây, nhìn anh,
tôi cười nhạt: “Cho nên, trong mắt anh, em là kẻ vô
dụng không có năng lực tự vệ? Là một đứa ngốc
không biết gì trong mắt anh?”
Anh ngừng lại, đôi mắt đen láy xẹt qua: "Em
biết anh không có ý đó mà”
Tôi buồn cười: 'Nhưng đó chính là ý tứ trong
lời nói của anh”
Tôi lại nói: Quên đi, anh không cãn giải thích
nhiều như vậy, chỉ cần chăm chỉ làm việc, đừng
đem cảm xúc vào công việc, không tốt đâu”
Ra khỏi văn phòng, cửa thang máy mở ra, tôi
đi thẳng vào.
Thấy Phó Thắng Nam cau mày, tôi chỉ cười
nhạt rời đi. Tôi biết rằng phần lớn vấn đề trong
chuyện của Mục Dĩ Thâm là do tôi. Tôi đã không
giải thích rõ ràng. Đó cũng là lỗi của tôi. Nhưng
con người đôi khi rất phức tạp, có thể giải quyết
trong một câu nhưng lại phải tổn thương nhau thì
mới chịu.
Khi ra khỏi thang máy, tôi lại gặp Chu Mai,
nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, cô ta dường như cố ý
đợi tôi, khi nhìn thấy tôi, cô ta mỉm cười như mọi
khi: “Thưa cô, cô về à?"
Tôi mỉm cười và gật đầu: "Ừ!"
Từ trong thang máy đi ra, cô ta nhìn tôi, muốn
nói lại thôi, đi được vài bước thì tôi dừng lại nói:
"Dạo này thấy cô làm việc rất chăm chỉ. Có yêu
đương không? Đến tuổi của cô chắc là cũng bị
người nhà giục rồi nhỉ?”
Cô ta hơi ngạc nhiên, tôi đột ngột hỏi thế,
nhưng vẫn cười nói: “Cũng may là bố mẹ tôi khá
thoáng, chưa gặp phải người ưng ý, họ cũng tôn
trọng tôi!
Tôi mỉm cười: "Tôi thấy Vương Văn đối xử với
cô cũng khá tốt, hai người có quen nhau không?”
Tôi không biết có phải vì tôi đột ngột đề cập
đến mối quan hệ với Vương Văn hay không. Cô ta
đột nhiên trở sâm mặt. Mặc dù đã cổ gắng hết
sức để kiềm chế nhưng tôi không khó để nhận ra.
Trâm mặc một chút, cô ta nói: "Anh ãy và tôi là
bạn bè bình thường. Anh ấy có người mà anh ấy
thích, nhưng đó không phải là tôi, vì vậy đừng hiểu
lầm tôi, thưa cô. Giữa tôi và anh ấy không có gì.
Tôi hiện tại thực sự chưa muốn yêu. Công việc là
điêu quan trọng nhất. "
Tôi trâm ngâm gật đầu, cười và nói: "Công
việc cũng quan trọng như tình yêu. Một người một
phụ nữ kết hôn vội vàng thì không nên, phải đối
mặt với tình cảm của mình. Khi tôi còn trẻ, Phó
Thẳng Nam và tôi không được hưởng thụ cảm
giác yêu đương. Cuối cùng thì kết hôn trong mơ
hồ, giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi tiếc. Con người đúng
là thích nói chuyện yêu đương hơn.”
Đôi mắt cô ta hơi sáng lên, cô ta nói: "Cô và
tổng giám đốc Nam không yêu đương mà kết hôn
luôn à?”
Tôi gật đầu nói: "Tôi và anh ấy cưới nhau
trước rồi mới yêu sau. Hồi đó do bố mẹ tôi mai
mối. Ông nội anh ấy và bà tôi là bạn tốt của nhau
nên chúng tôi kết hôn."
Trên mặt cô ta có chút kinh ngạc: "Cô và tổng
giám đốc Phó không được tự do yêu đương à?”
Tôi gật đầu, vẻ ngạc nhiên trên mặt cô ấy lộ ra
một chút: “Tôi vốn tưởng rằng hai người là tự do
yêu đương. Hóa ra là tình nghĩa giữa cha mẹ hai
người, nhưng tôi nghe đồng nghiệp nói rằng nhà
họ Phó rất để ý dòng dõi”
Tại sao điều này nghe có vẻ hơi sai sai? Tôi
không thể không mỉm cười, nhưng tôi đã phản
ứng lại. Người trong công ty không biết nhiều về
thân thế của tôi, cho nên nhiều năm qua luôn nghĩ
tôi trèo cao lên Phó Thắng Nam, đến mức cô ta
luôn cảm thấy mình cũng không kém hơn tôi, cô
ta nghĩ mình có đủ tư cách để xứng đáng với Phó