*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 319: Lâu ngày gặp lại không quen biết nhau (6)
Dù cho có là người đầu óc ngu ngốc cũng biết
suy xét lợi hại, trước đó không biết người bên
cạnh tôi là ai, cô ta đương nhiên cũng không
kiêng dè chuyện gì mà thích làm gì thì làm, nói gì
thì nói.
Nhưng hôm nay thì cô ta biết rồi, đương nhiên
sẽ không làm xằng làm bậy nữa. Sau khi suy nghĩ
tỈ mỉ, cô ta rời đi, tôi đứng ngây người trong sân
nhà một hồi.
Quãng thời gian bốn năm này cứ như tôi trộm
được vậy, nếu như hôm nay tính toán tỉ mỉ thì bọn
họ đều tới cả, sợ rằng sẽ không thể yên bình được nữa.
Thẩm Quang ăn cơm tối xong thì được trợ lý
đón đi, Chương Nam đưa Mặc Bạch quay về.
Tuệ Minh không có Mặc Bạch chơi cùng nên
đã tự mình trèo lên giường đi ngủ.
Dù sao cũng có tuổi rồi, tôi cũng không thể dễ
dàng đi vào giấc ngủ, đêm khuya mùa hạ, bầu trời
đầy sao đêm, thật sự là một đêm rất đẹp.
Có lẽ mấy hôm nay trời nóng, ban ngày thì lúc
nào cũng ồn ào huyên náo, bây giờ đêm khuya an
tĩnh, lại có người bầu bạn bên cạnh nên tôi không
còn thấy cô đơn như vậy nữa.
Nửa đêm, cửa sân vang lên tiếng gõ cửa, tôi
đứng dậy ra mở, người tới là Phó Thắng Nam.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt người đàn ông
thâm trầm khó tả, dáng vẻ như tượng thạch đứng
ở cửa.
Không đợi tôi lên tiếng, anh đã ôm tôi vào
lòng, anh không hề nói chuyện mà chỉ lao về phía
tôi, mùi rượu nồng nặc.
Tôi dìu anh vào trong sân, hỏi: “Anh uống rượu à?
Anh không trả lời tôi mà chỉ yên lặng ôm lấy
tôi, nhìn có vẻ giống như ngủ rồi.
Đêm khuya, trong sân có hơi lạnh, tôi đứng
dậy, dìu anh vào trong phòng ngủ.
Còn chưa dìu anh tới bên giường thì người đã
bị anh đè lên cánh cửa, bị anh nâng mặt lên.
Tôi giơ tay đẩy anh ra nhưng sức lực nam nữ
vẫn có sự khác biệt, chung quy tôi vẫn không đẩy
được anh: “Phó Thăng Nam, anh buông tay ra!”
Anh dừng động tác lại, con ngươi sâu hun hút,
trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ buồn sầu rất
lâu đã không nhìn thấy: “Bốn năm, anh cứ nghĩ
anh có thể dần dân quên đi, nhưng thời gian càng
lâu anh lại càng khắc ghi sâu đậm. Đêm khuya
yên tĩnh, anh chỉ có thể mượn rượu giải sầu mà thôi”
Lời này không biết có phải thật không nhưng
lại mang theo sự thống khổ bi đát.
“Ngủ một giấc là ổn thôi” Tôi dìu anh ngồi lên
trên giường, con người khi uống say đều chẳng
khác nào đứa trẻ.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8