*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 549: Chuyến đi cắm trại (6)
May mà tôi vẫn đang cầm cành cây trong tay,
chọc mạnh xung quanh thì cảm thấy đất ở đó rất
cứng, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi
người xuống một chút để giảm bớt sức nặng.
Như vậy thì tốc độ chìm xuống cũng giảm đi
một ít, tôi cũng sẽ chìm chậm lại.
“Rầm..” Sấm sét âm âm bên ngoài hang động,
theo sau truyền đến là tiếng mưa tí tách rơi.
Tôi hơi tuyệt vọng, mặc dù thoát ra khỏi đầm
lây nhưng tôi không có cách nào leo ra khỏi cái
hố này. Một khi mưa quá lớn, nước tụ lại, thì tôi
không chết cũng sẽ bị thương. Hơn nữa, tai họa
ngầm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, chính là sạt lở
đất, đến lúc đó chỉ sợ làm liên lụy đến Bảo Lâm.
“Thẩm Xuân Hinh, cô vẫn ổn chứ? Bên ngoài
trời đang mưa, phải làm sao bây giờ? Đoàn Thanh
Lan tại sao lại đi lâu vậy, sao còn chưa đến đây!”
Bảo Lâm vội vàng đi qua đi lại ngoài miệng
hố, nhưng không biết phải làm gì!
Nước từ ngoài đã tràn vào trong hố, mưa
chảy vào đầm lầy khiến nó trở nên lỏng lẻo hơn.
Lòng tôi chùng xuống, chỉ có thể liêu chết một
phen, đánh cược lần này, nếu phía trước cũng là
đầm lầy thì chỉ có thể trách số mệnh tôi như vậy,
nếu không thì còn một con đường sống.
Hít một hơi thật sâu, tôi nắm chặt hai tay,
dùng hết toàn bộ sức lực, nhảy một cái thật mạnh
ra khỏi đầm lầy.
Tôi nhảy mạnh một cái sau đó đáp xuống một
chỗ khác trên mặt đất, vẫn chưa định thần lại kịp,
rôi cảm nhận được dưới chân bây giờ là đất,
không còn cảm giác bị lún xuõng nữa. Cuối cùng
cũng có thể thở phào một hơi.
Bên ngoài tiếng sấm vẫn rên vang, tôi gân
như không thể nghe được giọng nói của Bảo Lâm
nữa, nhưng lại nghe tiếng nước chảy ào ào vào
hố, tôi nghĩ đầm lây bên kia chắc được tạo thành
là do có nước chảy thường xuyên vào đây.
Đất ở đây có đặt tính tơi xốp, vốn dĩ bằng
phẳng, nhưng đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn
như vậy, chắc là do mặt đất bị trũng xuống.
Phía tây nam thành phố A thuộc địa hình vùng
núi, trong quá trình vận động hàng vạn năm của
các mảng lục địa, chắc chắn có không ít quặng
than ngầm ở dưới lòng đất.
Mấy năm trước không được quản lý chặt chẽ,
người dân địa phương tùy ý khai thác các quặng
than ở đây, đào rất nhiều hâm mỏ trên mặt đất.
Mặc dù sau này có nhiêu chuyên gia đến tiếp tục
đến khai thác, nhưng những hầm mỏ ở đây nhiều
năm không hoạt động, không tránh khỏi việc đất
ở đây bị mềm, không còn tính ổn định.
Bây giờ nói rằng đất ở vùng này dễ bị sạt lở ở
bề mặt, đúng hơn nên nói là các hâm mỏ ở đây
đang bắt đầu trượt. Dưới mặt đất đã có mấy cái
hang sâu mấy chục mét, cộng thêm việc trời mưa
nước thấm dần xuống dưới, nhìn trên mặt đất vốn
dĩ chỉ có thể thấy những bãi cỏ trải rộng rất bình
thường, sao có thể ngờ đất sẽ đột nhiên sụp
xuống tạo ra một cái hố †o trên mặt đất.
Nếu là ban ngày, tất nhiên có thể nhìn thấy cái
hố lớn đó, nhưng ban đêm trời tối đen không thấy
đáy, không cẩn thận để rơi xuống dưới đây thì chỉ
có thể đợi người đến cứu.
“Thẩm Xuân Hinh, cô có nghe thấy không? Cô
vẫn ổn đúng không? Có người đến rồi, chúng tôi
lập tức xuống cứu cô, cô đừng lo lắng!” Giọng nói
vọng ra từ miệng hố, vẫn là giọng của Bảo Lâm.
Tôi ngẩng đầu đáp: “Được, mọi người cẩn
thận!”
Tôi lo rằng có người xuống dưới chẳng may
sẽ rơi xuõng đầm lầy, tôi hô to: “Mọi người xuống
phải mang theo đèn pin, dưới này có đầm lầy lớn,
đừng để bị rơi vào”
Giọng nói truyền đến: “Được!”
Một lúc sau, trong cái hố tối đen không có
chút ánh sáng, tôi đứng im không dám nhúc
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5