*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 569: Khởi đầu ngọt ngào (5)
Tôi vội vàng bước ra khỏi xe, không muốn
nghĩ ngợi gì, chỉ vẫy chào tạm biệt anh rồi đi thẳng
đến khoa điều trị nội trú.
Trên đường đi, tôi gặp một cặp tình nhân trẻ.
Cô gái liên tục ôm chặt chàng trai và không cho
anh bước đi. Cô gái nép vào lòng anh mà làm
nũng, “Khi nào mẹ em khỏe hơn, em sẽ đến tìm
anh. Anh đừng giận nhé!”
Chàng trai mím môi gật đầu, nhưng nhìn vẻ
mặt vẫn có chút bất mãn.
Cô gái kiễng chân lên, hôn lên má chàng trai
rôi nói: “Này, lần này em hứa sẽ ở bên anh thật lâu,
thật lâu, em hứa!”
Có lẽ cô gái quá dễ thương, hoặc nụ hôn làm
tan chảy trái tim chàng trai, mà chàng trai lập tức
gật đầu, dù là miễn cưỡng.
Tôi không nhịn được cười, tình yêu tuổi trẻ
thật ngọt ngào.
Nhất thời, câu nói của Phó Thắng Nam lóe lên
trong đầu, “Em định bỏ đi như thế này?”
Tôi sửng sốt, chân chừ một lúc, mới lập tức
quay lưng chạy ra ngoài.
Tại lối vào bệnh viện, Phó Thắng Nam vẫn
đang lùi xe, và anh mỉm cười khi nhìn thấy tôi.
Tôi chạy ra xe nhìn anh nói: “Này, tối nay gặp
anh, rồi em sẽ hôn anh”
Nhìn thấy anh sững sờ, tôi không nhịn được
mà cười thật tươi, vẫy tay chào anh rồi đi vê phía
bệnh viện.
“Hẹn gặp lại tối nay!” Một giọng nói trâm thấp
vang lên sau lưng tôi.
Tôi mỉm cười, tiếp tục vẫy tay, và bước nhanh
vào bệnh viện.
Âu Dương Noãn bị băng đầu, nằm trên giường
bệnh, trông có chút phờ phạc. Mục Dĩ Thâm ngồi
một bên, chậm rãi gọt hoa quả. Nghe thấy động
tĩnh, anh ngước lên nhìn, bình thản nói: “Trên
đường bị kẹt xe à?”
Tôi ngượng ngùng, lắc đầu, cười nói: “Không,
buổi sáng có đi dạo nên đến muộn” Ngay sau đó,
tôi lập tức chuyển đề tài sang Âu Dương Noãn:
“Cậu ấy đỡ hơn chưa?”
Mục Dĩ Thâm gật đầu, “Cô ấy vừa ăn đã ngủ
thiếp đi. Cô ở cũng cô ấy một lúc, tôi có việc cân
giải quyết”
Dứt lời, anh lấy áo khoác, chuẩn bị rời đi.
Chuyện này cũng dễ hiểu, công ty nhiều việc, anh
ấy lại ở đây lâu như vậy, tôi e rằng một vài kế
hoạch đã bị trì hoãn.
Tôi không nói nhiều, chỉ dặn anh đi đường cẩn
thận. Sau đó ngồi bên giường chờ Âu Dương
Noãn tỉnh lại.
Nửa giờ sau, Âu Dương Noãn tỉnh lại, dường
như có chút bối rối, ngây ngốc nói: “Thẩm Xuân
Hinh, cậu tới rồi!”
Tôi gật đầu, đỡ cô dựa lên giường hỏi thăm
sự tình: “Tại sao cậu lại tới chỗ người ta đang đào
móng, đầy bùn đất như vậy, bình thường cậu ưa
sạch sẽ lắm mài!”
Cô nhìn tôi, đưa tay nhéo lông mày nói: “Nếu
như mình nói không phải mình tự đến, cậu có tin
không?”
Tôi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, tràn ngập
nghi vấn hỏi: “Vậy ai đã mang cậu đến, có phải
người quen không?
Cô bĩu môi nói: “Không phải là người quen, chỉ
là thấy có chút thân thuộc. Nhưng mà mình không
thể nhớ ra là đã gặp ở đâu”
“Tình hình khi đó thế nào?”
Cô ấy im lặng một hồi, “Lúc ấy, mình đang hái
trái cây trong sân thì thấy một người cũng ở đó.
Ban đầu, mình nghĩ là người của căn cứ, nên mới
nói chuyện phiếm với anh ấy một lúc. Rồi anh bảo
là quả tớ hái không ngọt. Anh ấy biết một chỗ có
quả chín mọng, nên muốn dẫn mình đi”
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5