Cô bé kéo tay tôi, thì thầm nói:
“Cô ơi, chị con hỏi có thể đưa chị ấy đi cùng
không ạ?”
Tôi sững lại, không biết nên trả lời như thế
nào, dù sao tôi cũng không phải người ở đây, cho
dù có đưa cô bé đi thì cũng không được, nếu như
âm thâm đưa đi chỉ sợ đi được nửa đường thì đã
bị chặn lại rồi, không thể nào đưa cô bé đi cùng
được. Thấy tôi chau mày, cô bé có chút buồn
lòng, nhưng vẫn lặng lẽ đi về phía Vương Mỹ Hoa,
tôi biết cô bé sẽ nói gì với Vương Mỹ Hoa nhưng
cô bé chẳng nói gì cả. Trong bụng tôi còn một
đứa bé, tôi không thể không nghĩ cho con của
mình được, nếu như tôi có xảy ra chuyện gì ở đây
thì chỉ có thể dựa vào Lâm Quang Tuyến, lỡ như
chú ấy không thể chăm sóc được cho tôi, vì vậy
tôi không thể hành động một cách thiếu suy nghĩ
được.
Không bao lâu sau Vương Bảo Quý lái xe về,
ông ta còn đưa theo một cậu bé cao khoảng
1m70, nước da ngăm đen, ánh mắt lạnh lùng. Tôi
có chút mông lung, đây là thân hình của một đứa
trẻ hay sao, hay là do tôi nghĩ nhiêu nên mới vậy?
Trong chốc lát suy nghĩ trong tôi biến mất, ông ta
đỡ con trai xuống xe, người phụ nữ đó chạy đền
bên con trai, cúi xuống và bế thằng bé lên, nhẹ
giọng nói:
“Con trai yêu quý của mẹ, bác sĩ nói như thế
nào, có sao không?”
Vương Bảo Quý nhăn mày khó chịu:
“Vương Mỹ Hoa muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với
tôi đây mà, thật độc ác, bác sĩ nói không sao chỉ
cần về nhà nghỉ ngơi cho khỏe là được, bà cõng
nó vào phòng, cho nó nghỉ ngơi, tôi phải đi tìm
con khốn kiếp đấy, nó chán sống rồi đây mà”
Tôi ngẩn người không dám tin vào những gì
mà bản thân vừa nghe thấy, đây là lời nói của một
người cha nên dành cho con gái mình sao? Sao
có thể xúc phạm chửi mắng con gái mình một
cách thô bỉ, học hằn đến vậy chứ? Người phụ nữ
rất đồng tình, giận dữ nói:
“Nếu không phải lát nữa nhà họ Lý đến đón
dâu thì tôi đã đánh chết nó rồi” Vương Bảo Quý
mở cửa cổng chuồng bò, đứng ở ngoài rồi gào to:
“Vương Mỹ Hoa, suýt chút nữa cha con tao đã
phải đoạn tuyệt nhau rồi đấy mày biết không? dù
gì cũng là em trai mày, sao mày nỡ làm thế hả?”
Vương Mỹ Hoa ở bên trong cười nhạt, ảm
đạm nói:
“Sao tôi lại không thể làm thế? Tại sao các
người không một ai hỏi tôi lý do tôi làm như vậy là
vì điều gì? Nó là con của các người, chả nhẽ tôi
không phải sao? Trong mắt các người tôi rẻ mạt
như vậy à? Ông chỉ đang nuôi một đứa con chứ
không phải hầu hạ một ông vua, ông vì con trai
của ông mà bán đi từng đứa con gái của mình,
ông sẽ bị báo ứng sớm thôi."
Ông ta chẳng thèm để tâm đến lời nói của
Vương Mỹ Hoa, hạ giọng nói:
“Tao khuyên mày ngoan một chút đi, đi luôn
với thằng ngốc nghếch nhà họ Lý đấy rồi sinh cho
chúng nó một thằng con, coi như đời này mày
sống không uổng phí rồi, nếu không dù mày có
chết cũng đừng hòng quay về”
Đây là lời của người cha nên nói với con gái
mình hay sao? Vương Mỹ Hoa cũng chỉ cười lạnh
nhạt, dáng vẻ thê thảm, đến tôi nghe còn thấy đau
lòng.
Sau khi măng mỏ con gái, ông ta không nói
nhiều nữa, đi thẳng vào nhà. Khi đi ngang qua
chúng tôi thì mỉm cười lịch sự chào hỏi, tôi thật sự
không biết nên diễn tả cảm xúc của mình lúc này
ra sao, tóm lại là rất không ổn.
Nhìn những bé gái còn lại, chúng bị Vương
Bảo Quý dọa cho đến khiếp sợ, xem có gì giúp
được thì giúp, tôi dường như cũng đoán được
cuộc sống của chúng sau này sẽ trở thành Vương
Mỹ Hoa thứ hai thứ ba và vô số những Vương Mỹ
Hoa tiếp theo. Chúng vẫn sẽ phải đi tiếp trên con
đường này, số mệnh và cuộc đời đều đã được
định đoạt, không có cách nào thoát khỏi. Tôi có
thể cứu được một Vương Mỹ Hoa, nhưng không
thể cứu được đứa thứ ba, thứ tư. Thú thật là tôi
không thể, tôi không phải là thánh nhân!
Những người trong làng bắt đầu kéo đến
nhiều hơn rồi, hai bàn thay phiên nhau ngôi ăn,
không có quá nhiều món ăn, chỉ có một chút rau
bắp cải luộc thịt, đậu xanh luộc nước. Những
người phụ nữ trong làng đều dẫn theo con cái
mình đến, quây quân nói chuyện, cuối cùng thì
Vương Bảo Kỳ cũng quay trở vê. Có người chủ
động đến bắt chuyện với anh ta rồi hỏi:
“Ông Vương, ông xem còn có khách hàng
nào cân hàng nữa không? Nhà tôi còn có năm
đứa con nữa, đứa nào đứa nấy đều khỏe mạnh”
Vương Bảo Kỳ chau mày nói:
Chương 732: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (9)
Tôi sững người, trong lòng không khỏi thương
xót, rốt cuộc đây là gia đình gì vậy?
Có thể khiến một đứa trẻ mới chỉ năm tuổi
chủ động muốn rời đi, thậm chí còn không chút
do dự.
“ Sắp đi rồi!” Tôi lên tiếng trả lời, để Vương
Bảo Kỳ ở lại với hai vợ chồng nhà đấy nói chuyện,
tôi đưa cô bé đến chỗ để xe.
Đường đi thật sự rất khó, nhưng vì vê nhà nên
phải đi bộ một đoạn khá xa, đến chỗ để xe, Lâm
Quang Tuyến mở cốp xe lấy đồ ra chúng tôi mua
ở trên đường sau khi đưa cho cô bé một phần,
chú đấy quay đầu nhìn mấy đứa bé theo sau. Tôi
sững sờ, thông qua ánh mắt của chúng, có thể dễ
dàng nhận thấy vẻ ngưỡng mộ và không nỡ được
để lộ ra. Lâm Quang Tuyến phát hết đồ ăn cho
những đứa bé đó, chú ấy cũng không phải người
nói nhiều, phát xong liền di chuyển lên xe.
Vương Bảo Quý nhìn những món đồ trên tay
mấy đứa bé, không nói quá nhiều, đưa mắt nhìn
tôi:
“Chẳng có tác dụng gì đâu, trên thế giới này
người duy nhất thay đổi được vận mệnh chỉ có
bản thân thôi, đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng
quay về thành phố Tân Châu”
Lúc ở trên xe, tôi và cô bé ngồi ở phía sau, có
vẻ đây là lân đầu cô bé ngồi xe ô tô nên rất phấn
khích, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn ra bên ngoài
cửa ô tô. Tôi biết mặc dù cô bé không nói ra
nhưng trong lòng có lẽ đang rất vui.
Rời khỏi nơi đó, khi ngôi làng đã thật sự khuất
lấp, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng thở
phào của cô bé phát ra. Một đứa bé năm tuổi, rời
ra cha mẹ chẳng có chút buồn ngược lại lại là sự
nhẹ nhõm như vừa được giải thoát, tôi không biết
phải diễn tả tâm trạng thể nào, thực sự rất khó nói.
Lên đến cao tốc, bắt đầu có tín hiệu, tin nhắn
của Phó Thắng Nam liên tục được gửi tới. Hàng
loạt những tin nhắn hỏi tôi đã đi đâu, đang làm gì
lân lượt xuất hiện. Tôi gọi điện thoại cho anh, anh
nhanh chóng nhận máy, lo lắng hỏi:
“Em đi đâu cả đêm làm anh không gọi được?
Em đi với ai? Bây giờ em đang ở đâu?”
Tôi trả lời từng câu từng câu một, nói xong tôi
liếc mắt nhìn cô bé đang ngủ say bên cạnh, do dự
không biết nên nói gì lúc này. Vài giây sau, tôi cuối
cùng cũng có thể mở miệng:
“Phó Thắng Nam, em đã tìm thấy một đứa bé,
cô bé có lẽ sẽ tương thích với Tuệ Minh, chỉ có
điều cô bé mới năm tuổi thôi”
Đâu dây bên kia im lặng, tôi có chút lo lắng
nên vội vàng giải thích:
“Không phải như anh nghĩ đâu, em không làm
chuyện gì phạm pháp cả, em chỉ tạm thời đưa cô
bé về, chưa hề làm chuyện gì vượt quá giới hạn
hết, anh đừng nghĩ nhiều, đợi em về em sẽ nói
chuyện rõ ràng với anh,có được không?”
Dù gì thì đây cũng là một đứa trẻ còn sống, tôi
biết anh sẽ không đồng ý cho một đứa bé năm
tuổi làm phẫu cấy ghép cùng với Tuệ Minh, lương
tâm không cho phép anh làm như vậy, cho dù là
cô bé có thể làm phẫu thuật cấy ghép đi, thì cô bé
cũng không thích hợp, dù sao cô bé cũng còn nhỏ,
cô bé vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, nếu
như phẫu thuật, rất có khả năng để lại những di
chứng tổn hại về sau cho cô bé.
Từ hôm qua đến giờ, tôi không lên tiếng phản
đối việc đưa cô bé này đi vì mọi thứ tôi được
chứng kiến mách bảo tôi phải làm như vậy. Nếu
đứa bé này đi theo tôi và Phó Thắng Nam thì có lẽ
sẽ tốt hơn, dù cho chúng tôi không thể nuôi nấng
cô bé, dù cho có phải đưa cô bé tới cô nhi viện,
nhưng ít nhất vẫn còn tốt hơn việc để cô bé ở lại
ngôi làng đó. Tôi không biết bản thân có đang làm
đúng hay không, tôi không có cách nào cứu được
Vương Mỹ Hoa,nhưng tôi có thể cứu cô bé này đi.
Phó Thắng Nam im lặng lúc lâu, cuối cùng cũng
Chương 733: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (10)
“Cô bé tên là Khả Hân, em để cô bé đến đây ở
tạm trước vài ngày” Tôi mở miệng nói.
Anh gật đầu, rồi thở dài:” Đứa bé cũng đưa về
đến đây rồi, sau này sẽ định làm gì với cô bé
chưa?”
Tôi lắc đầu, thú thực tôi không biết nên làm
như thế nào cả, tôi đồng ý đưa cô bé về là bởi vì
nhìn chứng kiến thái độ cha mẹ của Vương Mỹ
Hoa đối xử với bọn trẻ, tôi biết rằng khả năng của
bản thân là hạn chế, không có cách nào giúp đỡ
được chúng, chỉ có thể đưa một mình cô bé đến
đây. Phó Thắng Nam nhìn thấy như vậy, cũng
chẳng nói thêm gì nữa, rồi di chuyển vào phòng
bếp.
“Rửa tay rồi ra ăn cơm, anh làm món em thích
nhất đấy, xem có ngon không?”
Tôi ngạc nhiên, đưa theo cô bé đi vào bếp
thấy anh đang hâm lại đồ rồi mang ra trên bàn,
đều là những món tôi thích ăn nhất,tôi đưa cô bé
đi rửa tay xong rồi ngồi vào bàn ăn.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của tôi
vang lên, là Mạc Đình Sinh gọi tới. Tôi ngẩn người
vài giây, sau đó nhận ra có lẽ Lâm Quang Tuyên
đã báo lại với ông ta. Tôi nhấp máy nhận điện
thoại.
“Cha, cha đã ăn cơm chưa ạ?”
Ông ta “ừm" một tiếng rồi nói tiếp:
“Chuyện của đứa bé đó Lâm Quang Tuyến đã
nói cho cha biết rồi, đứa bé đó mới năm tuổi, cha
biết con mềm lòng, nhưng mà tình hình của Tuệ
Minh càng ngày càng tệ đi, nếu như không nhanh
chóng làm phẫu thuật, e rằng nội tạng của con bé
đều sẽ phải thay hết, nếu cứ như vậy chúng ta
thật sự sẽ phải lấy mạng đổi mạng đấy con, đứa
bé đấy tuy còn nhỏ, cha sẽ bàn bạc với mẹ của
con, sau này khi con đưa cô bé về thành phố, thì
cha sẽ đưa cho cha mẹ cô bé một khoản tiên, cha
và mẹ con sẽ nuôi nấng nó thật tốt, nhà họ Mạc
chúng ta hoàn toàn đủ khả năng để nuôi dưỡng.
Nếu sức khỏe cô bé không thích nghi được, nhà
họ Mạc chúng ta sẽ tìm bác sĩ, những lúc như thế
này con không được mềm lòng”
Lời của Mạc Đình Sinh rất có lý, nhưng nếu
thực sự làm như vậy, chỉ sợ cả đời này, tôi sẽ cảm
thấy có lỗi với đứa bé này. Nhìn thấy tôi đang ngơ
ngẩn ở bàn ăn, Phó Thắng Nam liền lên tiếng hỏi:
“Em đang nghĩ gì vậy? Ăn cơm đi đã!”
Tôi gật đầu, trước khi ngắt máy, giọng nói từ
đầu dây bên kia một lân nữa lại vang lên:
“Ngày mai cha với mẹ con sẽ đưa Tuệ Minh
tới thành phố Nam Sơn để tiến hành làm thủ tục,
con hãy chăm sóc cho cô bé đó, đợi cha mẹ về rồi
nói chuyện sau nhé."
Ông ta tắt máy, tôi nhìn cô bé đang ngồi ăn
cơm, trong lòng lo lắng. Phó Thắng Nam đặt bát
đũa trước mặt tôi, lên tiếng nhắc nhở:
“Em ăn nhiều một chút, Chú Lâm nói cả ngày
hôm qua em không ăn gì cả, em sắp làm mẹ đến
nơi rồi, phải yêu bản thân nhiều hơn”
Tôi gật đầu, cô bé nghe thấy Phó Thắng Nam
nói như vậy, liền liếc nhìn tôi, cẩn thận hỏi:” Cô ơi,
cô và mẹ con giống nhau, đều có em bé rồi ạ?”
Tôi mỉm cười, rồi gắp rau cho cô bé: “Đúng rôi,
cô cũng có em bé ở trong bụng đó” Thế giới của
bọn trẻ rất đơn giản, cứ buồn là khóc, vui thì cười,
sau khi dỗ dành Khả Hân xong, tôi quay trở về
phòng ngủ của mình. Phó Thắng Nam ôm lấy tôi,
nhẹ giọng nói:
“Tại sao em lại tìm thấy được ngôi làng đó?”
Tôi sững sờ vài giây, tôi đã quên mất không
nói cho anh về chiếc danh thiếp mà Mục Dĩ Thâm
đã đưa cho tôi, vì chẳng có lý do gì để tôi có thể
liên lạc với Vương Bảo Kỳ cả. Sau một hồi suy
nghĩ, cô nhanh miệng đáp:
“Là cha đã nói cho em, ông ấy bảo chú Lâm đi
cùng em".
Chương 734: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (1)
Cũng đúng, bất luận cha mẹ là người như thế
nào thì trong mắt của những đứa trẻ, họ đều là
những người thân thiết nhất với chúng, không có
cách nào cắt đứt được mối quan hệ huyết thống
này.
Đưa Khả Hân ra khỏi trung tâm thương mại,
vừa bước ra khỏi cửa định lên thì bỗng có người
gọi tên tôi, giật mình quay đầu nhìn lại, hoá ra đó
chính là Hoàng Văn Tích. Tôi có chút ngỡ ngàng,
nhưng chợt nhớ ra cô ấy cũng đã trở vê thành phố
A, Văn Tích chạy đến bên tôi, mở lời trước:
“Cô cũng đến đây mua đồ hả?”
Tôi gật đầu, thấy tay cô ấy xách túi đô, nghĩ ắt
hẳn cũng là đến đây mua sắm đây mà.
Thấy Khả Hân đi cạnh tôi, Văn Tích có chút
sửng sốt, ánh mắt không khỏi hoảng hốt, ngạc
nhiên hỏi:
“Cô liên lạc với Mục Dĩ Thâm rồi sao? Anh ta
gửi tin nhãn cho cô à?”
Tôi vô cùng ngạc nhiên, Văn Tích mới chỉ nhìn
thấy một đứa trẻ đã có thể hiểu ra biết bao
chuyện như vậy, tôi ngỡ ngàng nhìn vào cô ấy,
khó hiểu nói:
“Làm thế nào cô biết được.. ”
Ánh mắt Văn Tích chuyển sang Khả Hân, sắc
mặt cô ấy có chút nhợt nhạt, sau đó nhìn tôi và
nói:
“Tôi đã từng phẫu thuật tim, sau khi cấy ghép
tim tôi đã mắc chứng trâm cảm, trái tim hiện tại
trong lông ngực không phải của tôi, mà là của
một đứa trẻ vô tội. ”
Văn Tích thở gấp nói hết, những giọt mồ hôi
lấm tấm trên trán, tay cô ấy giữ chặt lồng ngực, vẻ
mặt khó chịu. Tôi vội vàng đỡ lấy Văn Tích, cô ấy
kéo tôi rất chặt rồi nói:
“Cô đừng đi theo vết xe đổ của tôi, nếu không,
không chỉ một người phải chịu đựng nỗi đau khổ. ”
Nhìn bộ dạng cô ấy tôi rất sợ, vội vàng gọi xe
cấp cứu, lo lắng Văn Tích xảy ra chuyện, gấp gáp
nhờ người đi đường giúp tôi đỡ cô ấy lên xe, sau
đó tôi và Khả Hân đưa Văn Tích đến bệnh viện.
Vừa đưa Văn Tích vào phòng cấp cứu, chợt
có điện thoại của Mạc Đình Sinh, tôi vừa nhấp
máy, giọng nói từ đầu dây bên kia ngay tức khắc
truyền tới:
“Thẩm Xuân Hinh, cô đang ở đâu? Tuệ Minh
vừa xuống máy bay nhưng sức khoẻ có chút bất
thường, đang trên đường đến bệnh viện, cô nhanh
chóng đón đứa bé đó đến đây, tôi đã liên hệ bệnh
viện, để họ mau chóng kiểm tra sức khỏe cho đứa
bé đó”
Những câu nói khi nãy của Hoàng Văn Tích
như đang bay nhảy trong trí não của tôi, đưa mắt
nhìn xuống thân hình bé nhỏ của Khả Hân, dòng
cảm xúc mâu thuẫn khiến tôi như muốn phát điên
lên. Cầm điện thoại trên tay nhưng đến một lời tôi
cũng chẳng thể không thốt lên được, cuối cùng
đầu giây bên kia cho tôi địa chỉ, chính là bệnh viện
chúng tôi đang ở.
Cúp máy, cả tôi và Khả Hân đều nhìn nhau, có
chút sững sờ. Tôi thật sự không biết nên nới với
con bé thế nào, con bé nhìn tôi và hỏi:
“Cô ơi cô vừa nãy cũng bị ốm hả?”
Tôi gật đầu, kéo con bé lên ghế ngồi, nhìn con
bé nói:
“Khả Hân, một lát nữa có lẽ cháu sẽ phải tiêm,
cháu có sợ không?”
Con bé nhìn về phòng cấp cứu, ánh mắt có
chút khó hiểu nhìn tôi hỏi:
“Cháu sẽ khó chịu giống như cô vừa nãy ạ?”
Tôi lắc đầu: “Không đâu.”
Khả Hân thở phào một tiếng:
“Vậy thì không sao đâu ạ, lần trước ở nhà có
chú tiêm cho cháu, thoáng chốc là xong lại còn
không đau, cho nên cháu không sợ đâu ạ.”
Vương Bảo Qúy từng dẫn người đến kiểm tra
Chương 735: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (2)
Cô ấy yếu ớt nói: “Tôi là một người bị mắc
bệnh tim bẩm sinh, đã suy tim rất nhiều năm rồi.
Cha tôi nói rằng chỉ cần tìm được người thích hợp
để tiến hành cấy ghép tim là tôi sẽ lại có thể sống
bình thường như những người khác. Nhưng để
tìm được một quả tim thích hợp quả thực rất khó
khăn, phải mất rất nhiều năm tìm kiếm, cuối cùng
cũng tìm ra được một người thích hợp. Những
người đó nói với tôi rằng cô bé ấy bị bệnh, không
thể sống tiếp được bao lâu, chờ tới khi cô bé chết
rồi, có thể cấy ghép tim cho tôi. Chính vì vậy cha
tôi đã nhận nuôi dưỡng cô ấy, cô bé ấy chính là
người đã cùng tôi trải qua những tháng ngày cô
đơn và khó khăn nhất, nhưng bệnh tình của tôi
ngày một nặng hơn, còn sức khoẻ của cô bé thì
ngược lại, ngày càng tốt dần lên ”
Cô ấy cười nhạt, rồi nói tiếp: “Sau này cha tôi
mới biết hoá ra những người đó đã nói dối ông, cô
bé không hề mắc bệnh, vô cùng khỏe mạnh, cô
chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau đó mới bị họ phát
hiện rồi đưa tới nhà tôi. Bố tôi không muốn làm
chuyện phạm pháp, nhưng tôi sắp chết rồi, ông
không còn lựa chọn nào khác, bởi vì chỉ có cô bé
ấy mới có thể cứu được tôi. Lần cuối cùng khi tôi
ngất đi, bố tôi đã động tay vào chiếc xe của cô bé.
Khi cô bé ấy chết đi, trên người dường như không
chỗ nào là lành lặn cả, bố tôi nói rằng đó chỉ là
một tai nạn, tôi cũng luôn tự an ủi bản thân rằng
đó là sự cố ngoài ý muốn. Nhưng không ngờ rằng,
thời gian trôi qua càng lâu, hình ảnh của cô bé ấy
càng in sâu trong ký ức của tôi, nỗi dẫn vặt trong
tôi ngày càng sâu đậm hơn”
Những giọt nước mắt từ từ chảy xuống, rưng
rưng đôi mắt, Hoàng Văn Tích câu xin nói: “Đừng
đi theo vết xe đổ của tôi nữa, hãy buông tha cho
đứa bé đó đi!”
Tôi mím môi, chẳng trách khi cô ấy nhìn thấy
Khả Hân lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Tiếng
chuông điện thoại vang lên, là Lâm Uyên gọi tới,
tôi nhấn nút nhận máy, giọng nói vui mừng từ
phía đầu dây bên kia lập tức truyên tới.
“Con đi đâu vậy? Kiểm tra xong rồi, đứa bé đó
vẫn đang khóc, con đang ở đâu, mau đến đây đi”
Tôi ậm ừ vài tiếng, nhìn Hoàng Văn Tích trên
giường bệnh, từ từ nói:
“Cuộc phẫu thuật này không quá lớn, sẽ
không ảnh hưởng tới tính mạng của đứa trẻ đó.
Tôi thực sự không thể làm khác được, tôi muốn
con gái mình được sống, nếu như có cách nào
khác, tôi chắc chắn sẽ không đi đến bước này”
Cô ấy điên cuồng gào khóc, tôi biết cô ấy
đang cảm thấy bất lực, chỉ có thể gọi y tá tới yêu
cầu họ trông chừng cô ấy giúp tôi, tôi tới gặp Khả
Hân.
Trên tâng, Khả Hân sau khi kiểm tra xong, hai
mắt đỏ hoe, cô bé nhìn tôi rồi nức nở nói:
“Cô ơi ở đây đau quá!” Cô bé chỉ tay vào phân
xương hông của mình, giọng điệu đáng thương.
Bác sĩ không rút tuỷ mà chỉ lấy một phần máu
để xét nghiệm kết quả, tôi choàng tay ôm lấy cô
bé, an ủi nói:
“Không sao, tối nay cô sẽ mua đồ ăn ngon
cho con nhé!”
Lâm Uyên nhìn tôi, rồi lại nhìn Khả Hân nói:
“Tuệ Minh vừa từ phòng bệnh ra, con mau tới
xem đi”
Tôi gật đầu, đi theo bà vào phòng bệnh, bác sĩ
đang dặn dò cha tôi điều gì đó, Tuệ Minh nằm
trên giường bệnh, vẫn chưa hết mê man. Thấy
bác sĩ định đi, tôi vội vàng chạy theo, gặng hỏi:
“Bác sĩ, tôi có tìm hiểu một chút được không?
Cuộc phẫu thuật cấy ghép này liệu có ảnh hưởng
gì tới người hiến tạng hay không?”
Vị bác sĩ nhìn tôi rôi gật đầu nói: “Việc rút tuỷ
và nâng tế bào gốc tạo máu sẽ không gây hại quá
nhiều tới người hiến tạng, chỉ là sẽ có chút đau
đớn. Có điều đối việc ghép thận mà nói sẽ có ảnh
hưởng không ít tới người hiến tạng. Những bộ
phận trên cơ thể con người, có những thứ tưởng
chừng như vô dụng, nhưng nếu như lấy đi rồi, vẫn
sẽ có những ảnh hưởng nhất định. Ví dụ như
chiếc điện thoại của chúng ta, nếu mười đầu ngón
tay của chúng ta đột nhiên mất đi một cái, tuy
không ảnh hưởng tới việc sống chết, nhưng nếu
bạn đã mất đi một ngón, khi hoạt động ít nhiều
vẫn sẽ bị ảnh hưởng.”
Tôi gật đầu, sắc mặt tái nhợt: “Vậy nếu như
một đứa trẻ bị lấy mất đi một quả thận, liệu sau
này có ảnh hưởng gì hay không?”
Bác sĩ gật đầu nói: “Tất nhiên là có rồi, tuy
không dẫn đến cái chết, nhưng thể lực chắc chắn
sẽ không còn được như lúc đầu”
Tôi không dám tiếp tục hỏi thêm nữa, những
gì cần hỏi đều đã hỏi cả rồi, cũng đều biết rõ rồi.
Quay trở lại phòng bệnh, Khả Hân ngồi ở trên
giường lắng lặng nhìn Tuệ Minh nằm trên giường
bệnh, đôi mắt đen hồn nhiên trong sáng, gương
mặt ngây thơ non nớt. Lâm Uyên vừa nhìn thấy tôi
liền lên tiếng hỏi: