*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 630: Tràn đầy dịu dàng và cưng chiều (10)
Tôi cất lời: “mẹ, tối nay chúng con sẽ
không về nữa, con và Phó Thắng Nam sẽ ở
lại đây, thời gian sau này phải làm phiền
mẹ rồi, dạo này có lẽ là đang giao mùa,
chênh lệch nhiệt độ sáng tối khá nhiều,
nên Tuệ Minh mới bị cảm, mỗi lần giao
mùa đều như vậy, cũng không phải chuyện
gì to tát”
Có thể là do lúc trước sinh non, nên
Tuệ Minh cứ hễ giao mùa đều sẽ đồ bệnh,
khoảng vài ngày sẽ khỏi.
Lâm Uyên gật đầu, nhẹ nhàng đáp,
“ Mẹ cũng nghĩ là do đổi mùa, nhưng mấy
ngày gần đây nó hình như cứ sốt mãi, uống
thuốc hạ sốt rồi mấy hôm sau lại vẫn như
vậy, bác sĩ trong nhà có đến khám mấy lần,
kê đơn thuốc, Xuân Hinh à, ngày mai con
có bận không? Hay là đưa Tuệ Minh đi viện
khám, mẹ thấy hơi bất an”
Tôi gật đầu, “ Vâng, vậy sáng mai con
sẽ sang sớm, đưa nó đi bệnh viện xem
sao” Trẻ nhỏ bị sốt là bình thường, nhưng
đứa bé cứ sốt mãi khiến hai người lớn rất lo
lắng.
Trò chuyện vài câu xong, tôi cúp điện
thoại.
Phó Thắng Nam hình như ngủ rồi, tôi
tắm xong từ phòng tắm bước ra, chuẩn bị
lau chân giúp anh ấy rồi đi ngủ, không ngờ
anh bỗng mỡ mắt, kéo lấy tay tôi, bộ dạng
rất nghiêm túc, “Xuân Hinh, chúng ta sinh
một đứa con nhé?”
Tôi lúc đó chưa kịp phản ứng lại, sau
khi chần chừ mấy giây, trong lòng đau
nhói, chau mày nhìn anh, anh hình như là
say quá rồi, mới kéo lấy tôi nói như vậy.
Nói xong, anh nhắm mắt lại tiếp tục
ngủ.
Tôi ngồi bên cạnh giường, rất lâu vẫn
chưa lấy lại tinh thần, lúc Mạc Thanh Mây
hỏi tôi lẽ nào chỉ muốn có một đứa con hay
sao, thật ra tôi rất muốn nói với cậu ấy, tôi
muốn có một đứa con với Phó Thắng Nam,
thế nhưng, tôi không có cách nào thực
hiện được, nên đành chọn việc im lặng.
Tôi cứ nghĩ Phó Thắng Nam sẽ quên
đi chuyện đứa con này, nhưng không ngờ
là, anh ấy trong cơn say bí tỉ lại nói ra việc
muốn có con, đúng rồi, đây là chuyện cả
đời, anh ấy sao có thể không muốn một
đứa con của riêng mình.
Trầm tư hồi lâu, thu xếp xong hết mọi
thứ, tôi nằm xuống cạnh Phó Thắng Nam,
giọng hơi khàn đi, “Thắng Nam, chúng ta
nhất định phải có con sao?”
Anh ấy dường như nghe thấy rồi, lại
giống như chưa nghe thấy gì cả, khẽ động
đậy lông mi, sau đó không có động tĩnh gì
nữa.
Chắc là uống nhiều quá rồi.
Ngày hôm sau, những tia nắng sớm
bắt đầu xuyên qua lá cây đã ngả vàng, rọi
xuống đất, bóng thân cây đụng đưa trên
mặt đất, tôi bị Phó Thắng Nam đánh thức.
Mờ mắt ra, thấy anh ấy nằm bên cạnh,
trên môi nở nụ cười.
Tôi ưỡn người một lát, mới cất giọng,
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7