*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 599: Xin hãy yêu tôi chân thành và say đắm (9)
Đi được một lúc, Mạc Hạnh Nguyên cũng một,
liền chạy đến chiếc ghế công cộng ở quảng
trường ngồi xuống, nhìn Phó Thắng Nam, nụ cười
đặc biệt ngọt ngào, “Anh Thắng Nam, nghỉ ngơi
đi!"
Tôi không nói gì và Phó Thắng Nam cũng
chẳng mở lời. Tôi ngồi ở quảng trường một lúc,
không biết Mạc Hạnh Nguyên nghĩ đến điều gì,
liền túm lấy Phó Thắng Nam và để lại cho tôi một
câu: “Cô Thẩm ở đây. Chúng tôi sẽ quay lại ngay!”
Sau đó, liên đưa Phó Thắng Nam đi!
Tôi ngồi trên ghế salon, xem các cụ già nhảy
múa trên quảng trường, lẽ ra tôi phải rất vui mừng,
nhưng khóe miệng lại không nhếch nổi nụ cười.
Chuông điện thoại vang trong túi, dãy số đến
từ thủ đô, tôi suy nghĩ vẩn vơ, không biết ai gọi
nhưng vẫn nhấn phím trả lời.
Giọng nói non nớt của Tuệ Minh phát ra từ
đầu dây bên kia, “Mẹ, mẹ đang làm việc bên ngoài
ạ? Sao lại ồn ào như vậy?”
Tôi sửng sốt, quên mất Tuệ Minh từng nói
rằng sẽ gọi điện cho tôi mỗi tối, kể lại những việc
xảy ra trong ngày, tôi không thể kìm vui mừng mà
nói: “Không, mẹ vừa ăn xong nên đi dạo. Không
phải làm việc”
Con bé nhẹ giọng nói: “Vậy mẹ phải chú ý nghỉ
ngơi thật tốt, đừng quá mệt mỏi. Hôm nay chú
Thắng Nam đến chỗ mẹ. Mẹ gặp chú ấy chưa?”
Tôi gật đầu, “Gặp rồi, còn Tuệ Minh đang ở
nhà với ai thế?” Phó Thăng Nam không ở nhà, nên
tôi nghĩ đang có một vú em chăm sóc cho con bé.
“Con đang ở nhà bà ngoại, con sống với ông
bà nội nếu chú Thăng Nam ở nhà. Mẹ, mẹ có
muốn nói chuyện với bà không? Bà cũng nhớ mẹ
như con nhớ mẹ vậy.”
Tôi sững sờ một lúc, vừa định từ chối thì
giọng nói của Lâm Uyên truyền đến, “Thẩm Xuân
Hinh, con ở đấy có ổn không? Gần đây thời tiết rất
lạnh, nhớ mặc thêm quân áo, quay trở lại sớm
ngay khi xong việc. Tết trung thu sắp đến, con và
Phó Thận Ngôn có vê không?”
Tôi gật đầu: “Không biết, tôi chưa biết, đến
Trung thu mới báo được." Ngừng một chút, tôi nói:
“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tuệ Minh”
Đâu dây bên kia vang lên tiếng cười bất lực,
“Đứa nhỏ này, chúng ta là cha mẹ con, chăm sóc
cho cháu gái là điều hiển nhiên. Tại sao con lại
muốn cảm ơn chúng ta? Thẩm Xuân Hinh, chúng
ta đang già và sẽ sớm ra đi trong vài năm nữa.
Mẹ biết con vẫn còn oán hận trong lòng, nhưng
mà, đứa trẻ này, con không thể buông bỏ được
sao?”
Tuệ Minh đòi nói chuyện với tôi, sau khi cầm
được điện thoại, con bé bắt đầu kể về những
chuyện vui buồn xảy ra ở trường. Tôi lắng nghe,
thỉnh thoảng lại mỉm cười đáp lại.
Sau khi trò chuyện một lúc, đồng hồ sinh học
của trẻ con hoạt động rất đúng giờ, tôi lờ mờ nghe
được tiếp ngáp dài của con bé, tôi nói: “Tuệ Minh,
trời sắp muộn rồi, để mai nói chuyện nhé?”
Con bé miễn cưỡng gật đầu, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ cũng ngủ đi, mai con gọi điện
cho mẹ. Mẹ về sớm, nhớ đừng thức khuya quá, sẽ
ảnh hưởng đến sức khỏe. Về sớm nhé mẹ!”
Tôi gật đầu, mỉm cười, “Được rồi, con ngủ
ngon!”
Cúp điện thoại, tôi ngơ ngác nhìn vào màn
hình di động, đến một độ tuổi nào đó, con người
sẽ phải đứng trước lựa chọn, chẳng mấy ai sẽ
lang thang mãi cả đời, sẽ đến lúc họ cân mái nhà,
người thân, bạn bè.
Phó Thắng Nam và Mạc Hạnh Nguyên quay
lại với tâm trạng tốt, cả hai đều cầm trên tay một
số đồ vật. Tôi sững sờ, Phó Thắng Nam đưa cho
tôi những thứ trên tay và nói: “Em nhìn này!”
Là kẹo dẻo, tôi chưa bao giờ có hứng thú với
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4