*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 423: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (2)
Cái gọi là rút dây động rừng cũng chỉ như thế.
Tôi cũng đi theo sau Phó Thắng Nam vào
phòng thay đồ.
Thấy tôi thay đồ xong, anh ngẩn người, cười
nhẹ: “Anh đến công ty tìm hiểu tình hình cụ thể,
em ở nhà đợi anh”
Tôi khẽ cười, ngước lên nhìn người đàn ông
cao hơn tôi một cái đầu, nói: “Anh đến công ty tìm
hiểu tình hình, em đến bệnh viện thăm Chu Nhiên
An. Tuy em không hiểu chuyện ở công ty, nhưng
chút tài hèn sức mọn này có thể làm được mà”
Anh nhíu mày, hôn lên mặt tôi một cái: “Để em
ở nhà thì đúng là nhân tài không được trọng dụng
rồi. Có phải anh nên suy nghĩ đến việc để em đến
công ty làm thư ký cho anh không?”
Tôi “hứ” một tiếng: “Em chỉ có thể làm thư ký
thôi sao?”
Anh tức cười: “Em muốn làm cái gì cũng
được!”
Không lắm lời với anh nữa, tôi lấy túi và chìa
khóa đi ra khỏi biệt thự. Dặn dò với nhau xong thì
một người đến công ty, một người đến bệnh viện.
Từ biệt thự đến bệnh viện mất khoảng nửa
tiếng. Lúc xe dừng lại, tôi nhìn thấy Lâm Gia Hân
đang đi vào bệnh viện.
Tôi lớn tiếng gọi cô ấy: “Cô Lâm”
Cô ấy lớn hơn tôi vài tuổi, nhất thời tôi không
nghĩ ra được nên xưng hô thế nào liên gọi như vậy.
Lúc đầu cô ấy không nghe thấy, tôi gọi rất
nhiều lân, cô ấy mới quay đầu lại. Nhìn thấy tôi, cô
ấy hơi sững người một lát, có hơi bất ngờ: “Tổng
giám đốc Thẩm!”
Đi đến cạnh cô ấy, tôi cười nhẹ: “Cô đừng gọi
tôi là tổng giám đốc Thẩm nữa. Tôi đã rời khỏi tập
đoàn Phó Thiên đã mấy năm rồi, cứ gọi thẳng tên
tôi là được.'
Cô ấy cười cười: “Thói quen rôi!”
Tôi đưa tay lên bấm thang máy, nhìn thấy sắc
mặt của cô ấy không được tốt, tôi khựng lại hỏi:
“Cô đến tìm Chu Nhiên An sao?”
Chu Nhiên An xảy ra chuyện nhập viện, tôi nên
hỏi là đến thăm chứ không phải đến tìm. Nhưng
nhìn điệu bộ của cô ấy, không phải là đến thăm.
Cô ấy đứng trước thang máy, vẻ mặt có chút
lạnh lẽo, do dự rồi nhìn tôi nói: “Cô đến thăm cô ta
sao?”
Tôi gật đầu, chân chừ một lát rôi nhìn cô ấy,
nói: 'Cho nên, là cô sao?"
Cô ấy cười khổ, nhìn tôi, hỏi ngược lại: 'Nếu
tôi nói không phải, cô có tin không?”
Đầu trang báo có đoạn video cô ấy đẩy Chu
Nhiên An, video quay rất rõ ràng, thậm chí là biểu
cảm của hai người cũng rất rõ ràng. Chỉ là trong
video có âm thanh xen vào nên không rõ cuộc trò
chuyện của hai người trước khi xảy ra chuyện.
Trong lúc do dự, tôi nhìn cô ấy, cũng xem như
là đáp lại một cách khá là chân thành: “Chuyện
này tôi không có cách nào đoán được. Nhưng
theo tình hình trước mắt, tạm thời tôi không tìm ra
được lý do cô đẩy cô ta"
Cô ấy cười nhẹ, ngược lại có hơi không quan
tâm lắm, khẽ nhún vai nói: "Chuyện này đúng là
khó mà giải thích rõ ràng được."
Cửa thang máy mở ra, bên trong có một
nhóm y tá đẩy bệnh nhân vừa mới làm phẫu thuật
xong ra, tôi và cô ấy nhường đường cho họ.
Đợi mọi người ra khỏi thang máy hết rồi tôi
mới vào trong, bấm số tâng, tôi nhìn cô ấy: "Hôm
nay cô đến là để xin lỗi hay là làm sáng tỏ mọi
chuyện?”
Cô ấy ôm túi, cười đau khổ: "Xem tình hình
thôi!" Câu nói này rất nhẹ nhàng, gần như không
có cảm xúc gì.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6