*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 350: Con người rồi ai cũng sẽ thay đổi (1)
Mới vừa vào khu văn phòng, chúng
tôi đã gặp phải Trân Văn Nghĩa đang lo
lắng đi ra. Thấy Phó Thắng Nam trở vê,
anh ta lập tức vui mừng ra mặt, mở
miệng nói: “Tổng giám đốc Lâm của
Tinh Mỹ là khó dây nhất. Hội nghị lần
này bọn họ chủ động đến đây, quá nửa
là có lòng muốn hợp tác với Tập đoàn
Phó Thiên. Tổng giám đốc Phó, nếu
không chúng ta cứ thử đàm phán với họ
xem sao?"
Dù sao cũng là trợ lý, việc anh ta có
thể làm cũng chỉ là đưa ý kiến.
Ban nãy Phó Thắng Nam chuẩn bị
mở cuộc họp, tôi cũng đã biết, lúc này
thấy Trân Văn Nghĩa mở miệng, tôi
không nhịn được ngửa đầu nhìn vê phía
Phó Thắng Nam: “Em chờ anh trong
phòng nghỉ.
Anh nhìn sắc trời bên ngoài, mây
đen đã tản đi, lúc này ngoài trời chỉ còn
mưa lất phất.
Rồi lại quay đầu nhìn tôi, nhéo mũi
tôi một cái bảo: “Được, đợi anh một
chút!"
Phòng làm việc của anh được chia
làm hai phía, phòng họp ở phía bên kia,
tôi đi vào phòng nghỉ của anh.
Có lẽ là khoảng năm phút sau, Trần
Văn Nghĩa mang theo chút hoa quả và
đồ ăn vặt đi vào, nhìn tôi nói: “Bình
thường Tổng giám đốc Phó không ăn
mấy thứ này, nên trong phòng làm việc
của anh ấy không có. Cô xem cô thích
ăn gì thì chọn nhé, có thể vừa ăn vừa đợi.
Tôi luôn cảm thấy sau mấy năm
không gặp, có vẻ như Trân Văn Nghĩa đã
không còn là người đàn ông thẳng thắn
không biết chút gì như trước đây nữa rồi.
Tôi cười cười, đỡ lấy mấy thứ trong
tay anh ta. Tôi biết, Phó Thắng Nam
không thích ăn hoa quả. Nếu như không
ép anh ấy ăn, chắc chắn anh sẽ không
động đến.
Thế nên, trong văn phòng anh không
có hoa quả và đồ ăn vặt cũng là chuyện
hết sức bình thường.
Ước chừng hai mươi phút sau, anh
đã trở lại. Thấy tôi cắt gọt hoa quả để
hết lên bàn mà không ăn, anh không
nhịn được nhíu mày hỏi: “Không thích à?"
Tôi lắc đầu, cầm cây tăm cắm một
miếng đưa đến bên miệng anh, cười nói:
“Chờ anh vê cùng ăn”
Anh nhanh chóng ôm lấy tôi, mặt
mày mang theo chút xin lỗi: “Cuộc họp
tiếp theo sẽ kéo dài hơi lâu, một mình
em ở đây không có người nói chuyện có
buồn lắm không?"
Biết anh bận rộn, tôi cũng chỉ tính
đến đây một chút, không muốn làm lỡ
dở công việc của anh: “Không đâu, lát
nữa Tuệ Minh tan học em sẽ đi qua đón
con bé.
Anh gật đầu, đặt lên trán tôi một nụ
hôn, có chút uể oải, ôm tôi bắt đầu
nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai người ở chung, không cân phải
có quá nhiều lời ngon tiếng ngọt làm
nên, thời gian bên nhau lâu dài, tình yêu
sẽ hòa dần vào từng hành động, từng cử
chỉ dù là nhỏ nhất. Bên nhau lâu dài sẽ
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Xem ảnh 9
Xem ảnh 10