*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 606: Xin hãy yêu tôi chân thành và say đắm (16)
Tự xoa dịu tâm trạng, tôi thở phào nhẹ nhõm
đi đến bên canh anh, cùng anh tiến vào phòng vệ
sinh.
Nhìn anh đứng đó, tôi khẽ cúi đầu, cắn môi,
vươn tay cởi thắt lưng, rồi mở lần lượt từng khuy
áo, ngay lúc tôi kéo khóa.
Tay bỗng nhiên bị anh đè lại, giọng anh khản
đặc truyền đến: "Được rồi, để anh tự làm!"
Tôi không khỏi thở dài một hơi, quay người ra
phòng tắm.
Điện thoại di động mà anh tiện tay vứt lên
giường kêu lên, tôi cúi đầu nhìn lướt qua màn
hình, là Mạc Hạnh Nguyên gọi đến, có lẽ là hỏi
chuyện đau lòng lúc nãy, tôi không nhận cuộc gọi.
Nhưng điện thoại vang mãi bên tai, Phó
Thăng Nam trong phòng tắm nửa ngày không
chịu đi ra, đại khái là nghe được tiếng chuông,
anh mở miệng nói: "Em nghe máy đi!"
Tôi mím môi, suy nghĩ một lát rôi trượt sang
nghe, còn chưa mở miệng thì đầu bên kia đã
truyên đến tiếng khóc nức nở: “Anh Thắng Nam,
anh đã đỡ hơn chưa? Thật xin lỗi, em không cố ý
đâu, em không hê muốn khiến anh giận, càng
không muốn làm anh bị thương, em cam tâm để
mình bị thương chứ không muốn anh bị thương
đâu, em hứa, đây là lân cuối cùng, sau này em
một mực nghe lời anh, cũng sẽ không gây rối nữa."
Vậy nên, Phó Thắng Nam bị thương là do Mạc
Hạnh Nguyên?
Cầm điện thoại, tôi thật lâu không lên tiếng,
đầu bên kia người ta khóc đến thở không nổi, âm
thanh nghẹn ngào: "Anh Thắng Nam, em sai rồi,
anh vẫn còn giận em hả? Em sai rồi, sau này em..."
"Cô chỉ cân cách xa anh ta một chút, và
không có sau đó đâu” Tôi mở miệng, giọng không
mấy thân thiện, pha chút tức giận.
Đại khái là nghe được giọng của tôi, đầu bên
kia điện thoại thoáng sửng sốt, sau đó giọng dần
tỉnh táo, tiếng khóc cũng đã ngừng, mở miệng nói:
"Thẩm Xuân Hinh, ai cho cô nghe điện thoại của
anh Thắng Nam? Cô vô học như thế à, tự tiện
nghe điện thoại của người khác."
Tôi cười lạnh: "Thì sao? Biết tôi không phải
anh Thắng Nam nên không khóc nữa à? Không
thảo mai thảo mỏ nữa à? Cái tính kệch cỡm này
của cô mấy năm không gặp đã điêu luyện hơn
xưa, khiến cô thất vọng rồi, là anh Thắng Nam nói
tôi nhận cuộc gọi, anh ta đang ở trong toilet,
không tiện nghe máy đâu.
Hình như cô ta tức giận, hoặc là ghen ghét, hừ
lạnh một tiếng, sợ tôi không biết cô ta đang khó
chịu, mở miệng nói: "Thẩm Xuân Hinh, cô đừng
quá đắc ý, xem như tôi không thể gả cho anh
Thắng Nam, không thể trở thành vợ của anh
Thắng Nam, nhưng tôi tôn tại như một điều vốn dĩ
trong cuộc sống của anh ấy, trở thành thói quen
của anh ấy. Cô không thấy mà thôi, khi xảy ra
chuyện hôm nay, rõ ràng anh ấy có thể tránh đi
nhưng anh ấy tình nguyện bị thương cũng không
muốn để tôi bị thương. Dù anh ấy yêu cô, thật
lòng chăm sóc cô nhưng trong lòng anh ấy, tôi đã
trở thành thói quen, thói quen thì không thể bỏ,
thói quen này vẫn luôn như thế từ mười hai năm
nay. Mà nhiều năm sau nữa, tôi sẽ thỉnh thoảng
xuất hiện trong cuộc sống của hai người, để hai
người mãi mãi vì tôi mà chia cách!"
Tôi không mấy giận, chỉ là thấy buồn cười, nên
tôi dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói vào điện thoại:
"Mạc Hạnh Nguyên, cô mệt không?”
Cô ta sửng sốt, mở miệng nói: "Chỉ cần để cô
sống không an ổn thì tôi sẽ không mệt mỏi, mãi
mãi không mệt mỏi.”
"À!" Tôi gật đầu: "Hi vọng cô có thể kiên trì cả
đời."
Sau đó tôi ngắt điện thoại, tiện tay đặt điện
thoại di động sang một bên, chuẩn bị rửa mặt đi
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5