*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 308: Quãng thời gian yên bình tại Hoàng An (1)
Tuệ Minh giờ cũng đã cao thêm rất nhiều
nhưng vẫn thích được người lớn nhấc bổng cô bé lên.
John có hiệu suất xử lý công việc rất cao, chỉ
không tới mấy ngày cậu ấy đã tìm được người
mua căn chung cư Hương Uyển cho tôi rồi.
Năm đó tôi mua căn phòng ở Hương Uyển
này thì giá cũng không cao, nhưng phí lắp đặt, đồ
dùng trong nhà... thì lại tốn kha khá.
Người mua cũng rất thoải mái, mặc dù gặp tôi
bán gấp nhưng họ cũng không vì thế mà ép giá,
giá mua lại của họ vẫn y theo giá thị trường.
Chuyện sang tên phòng còn cân thêm một
thời gian nữa, tôi lại nhớ ra lúc trước mình muốn
qua nghĩa trang thăm bà nhưng luôn bị những sự
việc khác kéo chân nên chứ có dịp qua đó, nên
nhân lúc đợi hoàn thành thủ tục thì tôi lên kế
hoạch qua nghĩa trang luôn.
Cuối tuần, tôi một mình rời nhà từ sáng sớm,
dù sao Tuệ Lâm vẫn còn nhỏ nên tôi cũng không
dẫn theo con bé tới nghĩa trang.
Một mình tôi lái xe tới nghĩa trang của bà.
Trời cũng sắp chuyển sang tháng ba nên ánh
mặt trời lúc sáng sớm cũng không rực rỡ, cũng có
thể là do mưa phùn mà sương sớm cũng dày hơn.
Lúc tôi tới nghĩa trang vẫn còn rất sớm, người
đến nơi đây cũng không nhiều lắm, dù sao nơi đây
cũng là nơi linh thiêng chôn cất người đã khuất
nên cảnh rất thanh tịnh.
Đạp lên cỏ non đẫm sương sớm, tơi nơi đây
tưởng nhớ cố nhân.
Tôi đứng trước mộ bia của bà, nhìn lên di ảnh
đã hơi phai màu trên đó mà lòng bân thần.
“Bà ơi, hình như con đã tự hủy hoại chính
cuộc đời mình rồi, mọi người ai cũng rời con mà
đi hết, chỉ còn lại mình con, bà ở bên đó giúp con
chăm sóc thật tốt cho đứa bé...”
Tôi nén lại nỗi đau đang cào xé trong lòng, hít
thở thật sâu cũng thôi không lên tiếng nữa. Người
đi nằm xuống nghỉ ngơi, kẻ sống phải an vui sống tiếp.
Trong sự im lặng của nghĩa trang, tôi bỗng
nhạy cảm nhận ra có người tới phía sau lưng
mình, cả người tôi hơi sững lại. Thật ra, dù không
quay đầu tôi cũng biết người đến là ai, Phó Thắng Nam.
Tôi cũng không quay đầu nhìn anh, hai người,
kẻ đứng trước người đứng sau, không nói một lời.
Sau một hồi, tôi lặng lẽ thở dài rôi quay người rời
đi nghĩa trang, không liếc anh nấy một cái.
Lúc hai người lướt qua nhau, cánh tay tôi bị
anh giữ chặt khiến tôi hơi giật mình, nhưng rồi tôi
cũng chỉ tránh khỏi ban tay anh, gương mặt đạm
mạc, gần như không có chút cảm xúc vui buồn
nào, tôi lên tiếng: “Đơn ly hôn anh không muốn ký
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8