*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 779: Chuyện về Vương Yên Nhiên (8)
Trên xe, Tuệ Minh ôm tôi làm nũng. Con bé
này gần đây gầy đi nhiều quá, chẳng còn bao
nhiêu da thịt trên người nên ôm cũng không thoải
mái: "Mẹ, hai người có phải đi công tác nữa
không? Bây giờ mẹ có thể dẫn con theo được
không? Con muốn ở với mẹ thôi chứ không muốn
ở một mình. Gần đây mẹ bận rộn quá nên không
có thời gian đến thăm con, mẹ không cân con
nữa rôi ư?"
Lời trẻ con không kiêng dè gì cả, tôi bất đắc dĩ
xoa mái tóc vẫn chưa kịp dài của con bé: "Tuệ
Minh, sao mẹ không cần con được? Chỉ là mẹ còn
quá nhiều
chuyện bận rộn chưa giải quyết xong,
chờ thêm mấy ngày nữa mẹ sẽ ở lại thủ đô với
con luôn được không?"
Bé con uất ức lắm nhưng thấy tôi nói thế rồi
con bé chỉ biết gật đầu xem như đồng ý, đến nhà
họ Mạc, bảo mẫu bèn ôm Tuệ Minh vào trong còn
tôi và Phó Thắng Nam thì tiếp tục đi tới nhà họ
Thẩm.
Trên xe, tôi nhìn Phó Thắng Nam rồi do dự
hỏi: 'Phó Thắng Nam, có phi Trịnh Tuấn Anh sẽ ra
thù trước thời hạn không?”
Đột nhiên nhắc tới Trịnh Tuấn Anh, Phó Thắng
Nam giật mình rồi liếc sang nhìn tôi: "Sao khi
không lại nhắc tới Trịnh Tuấn Anh? Có chuyện gì
thế?"
Tôi cười yếu ớt lắc đầu nói: 'Không có gì, chỉ
là đột nhiên em nghĩ với thế lực nhà họ Trịnh thì
chắc Trịnh Tuấn Anh se ra tù sớm hơn một chút,
suy cho cùng anh ấy cũng là người nhà họ Trình”
Phó Thắng Nam không nhạy cảm về vấn đề
này như thể, có lẽ trong mắt anh Trịnh Tuấn Anh
có thể ra tù sớm chỉ là chuyện may mắn mà thôi.
Suy cho cùng thì bọn họ cũng từng là bạn bè thân
thiết, dù lúc xảy ra bất trắc chúng tôi có oán hận
nhưng chuyện qua rồi thì mọi thứ cũng thành mây
khói, thời gian có thể xóa nhòa rất nhiều khúc
mắc.
Anh lái xe, nói: "Chắc chắn nhà họ Trình sẽ
sắp xếp cho Trịnh Tuấn Anh, hơn nữa có thể sau
này cậu ta sẽ đến Thanh Xuân, chúng ta sẽ không
liên lạc được."
Tôi mím môi, xem ra việc này cũng khá giống
với dự đoán của tôi. Nếu ban đầu Phó Thắng Nam
tàn nhẫn và dứt khoát với Thanh Xuân thì bây giờ
anh đã xua tan nỗi oán hận của mình với anh ta
rồi.
"Nếu... Em bảo là nếu thôi nhé!" Tôi nghiêm
túc nhìn Phó Thắng Nam, nói: "Em không muốn
Trịnh Tuấn Anh ra tù, em muốn anh ta cứ ở trong
đó, chết già trong đó luôn thì anh có phản đối hay
không?"
Đáp án cho câu hỏi này là thứ tôi không thế
nắm bắt, Phó Thắng Nam nhìn sang tôi, khó hiểu
hỏi: "Vì bệnh của Tuệ Minh ư? Em hận cậu ta
không muốn cho cậu ta ra tù? Muốn cậu ta chịu
nhiều đau khổ hơn?"
"Đúng nhưng không hoàn toàn!" Nếu ban đầu
tôi chỉ hãi hùng về Trịnh Tuấn Anh thì bây giờ sự
khiếp sợ đó đã biến thành căm ghét. Con người ta
luôn có những mặt đen tối, dù là người chính trực
hay xuất sắc cách mấy thì vẫn có. Nhưng có
người khống chế kiểm soát được nó, có người lại
lờ đi.
Trịnh Tuấn Anh đáng hận vì anh ta có gương
mặt của một người chính trực đàng hoàng nhưng
trong lòng anh ta lại không có hai chữ thiện lượng,
nếu ban đầu bệnh của Tuệ Minh chỉ là ngoài ý
muốn thì chắc chắn nó không còn là sự cố khi
dính líu đến Lâm Diên.
Anh ta cố tình giết người. Tôi không biết rốt
cuộc anh ta đã làm gì với Lâm Diên để cô ta phải
chịu cảnh này nhưng tôi có thể chắc chắn anh ta
cố tình đặt Tuệ Minh vào nhà máy hóa chất và
gây ra bệnh của con bé.
Thật ra Tuệ Minh và Lâm Diên đều ở trong
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5