*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 250: Cô phải ngôi tù ít nhất vài năm (3)
Tôi đi thẳng vào phòng vệ sinh, lúc đi ra thì
Mạc Hạnh Nguyên đã được chuyển đến phòng
bệnh binh thường.
Sau khi thuốc mê hết tác dụng, Mạc Hạnh
Nguyên tỉnh dậy, sắc mặt tái mét, đờ đẫn vài giây
khi năm trên giường bệnh.
Nhìn thấy Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đều ở
đó, cô ta mở miệng, giọng nói có chút trâm thấp
và khàn khàn: "Cha mẹ, sao con lại ở đây?"
Lâm Uyên kéo cô ta và nói: Con bị thương, là
tổng giám đốc Phó đưa con tới đây:
Mạc Hạnh Nguyên sững sờ, có lẽ đang nghĩ
đến những gì đã xảy ra với mình trước đó.
Cô ta nhìn quanh phòng bệnh và thấy Phó
Thắng Nam, đột nhiên hai mắt cô ta đỏ lên, nhìn
Phó Thắng Nam và khàn giọng nói: "Anh Thắng
Nam, em đau quá.
Vừa nói xong, nước mắt cũng kịp chảy ra, vừa
ủy khuất vừa đáng thương đưa tay vê phía Phó
Thắng Nam, định kéo Phó Thắng Nam lại, nhưng
cô ta vừa cử động thì đã động tới miệng vết
thương khiến cô ta khẽ kêu lên một tiếng.
Phó Thắng Nam bước lên trước đỡ cô ta, trâm
giọng nói: "Em vừa mới phẫu thuật xong, đừng vội
di chuyển”
Mạc Hạnh Nguyên chộp lấy tay của anh, ánh
mắt hung hăng hướng vê tôi rôi mở miệng nói:
“Anh Thắng Nam, là Thẩm Xuân Hinh, cô ta muốn
giết em, cô ta muốn giết em, người phụ nữ này
thật đáng sợ, anh đừng ở bên cạnh cô ta, cô ta
thật sự đáng sợ,
Nói xong, cô ta lại chỉ tay vê phía tôi và hét
lên: “Cút đi, đừng ở đây, tôi không muốn nhìn thấy
cô, cô đi đi."
Tôi mím môi nhìn cô ta, vẻ mặt vẫn không có
chút biểu cảm, ánh mắt dừng lại trên người Phó
Thắng Nam, cô ta đang dựa vào người anh, bỗng
nhiên cơn đau nhói trong tim bắt đầu lan rộng ra
trong lông ngực của tôi.
Cô ta nhìn Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh, cao
giọng nói: "Cha mẹ, con muốn kiện cô ta, cô ta cố
ý gây thương tích, con muốn kiện cô ta!"
Sau đó, cô ta lại nhìn xung quanh để tìm điện
thoại di động của mình.
Không biết tại sao Lâm Uyên và Mạc Đình
Sinh lại không cầm điện thoại di động lên mà lại
nhìn cô ta, rồi lại nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Phó Thắng Nam cũng không mở miệng, chỉ
để cô ta tự tìm điện thoại rồi tự ấn ba số.
"Alo, đồn công an đúng không? Tôi muốn báo
án, có người cố ý gây thương tích, bị thương nặng."
Sau đó cô ta nhanh chóng báo địa chỉ.
Tôi nhìn Phó Thắng Nam và thấy khuôn mặt
anh trở nên ảm đạm, nhưng vẫn không nói lời nào.
Trịnh Tuấn Anh nhìn tôi và hơi khựng lại: "Đi
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7