*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 703: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (2)
Nhìn cô ấy, tôi không kìm được mà nói: “Lúc
trước cô đi tìm tôi là vì muốn nói cho tôi biết
những điều này sao?”
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt cô đen và sâu, vừa
trong sáng mà lại vừa có vẻ ngơ ngác. Thấy cô ấy
muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng, tôi khẽ
nói: “Nếu cô không muốn nói thì cũng không sao.
Sau này nếu cô có tâm sự gì thì có thể đến tìm tôi,
mặc dù tôi không biết vì sao cô bài xích tôi như
thế nhưng vẫn chủ động đến tìm tôi. Tôi nghĩ là cô
có nỗi khổ gì đó trong lòng”
Hoàng Ngọc Minh ngơ ngác nhìn tôi, cô ấy
định nói gì đó nhưng lại không biết phải diễn đạt
ra sao nên cuối cùng cô ấy chỉ cúi đầu không nói.
Đừng mong có được một thông tin gì từ một
người có bệnh về tâm lý, vì thế tôi cũng không ép
buộc cô ấy. Tôi chỉ ngồi thừ ra nhìn màn đêm
ngoài cửa sổ, hình như tất cả mọi người đều đang
phải vật lộn chiến đấu.
“Mục Dĩ Thâm không phải là người tốt, hắn
còn đáng sợ hơn cả ác quỷ” Giọng nói run run của
Hoàng Ngọc Minh truyền đến bên tai tôi.
Tôi nghiêng mặt nhìn sang thì thấy mặt cô đã
tái mét, hai tay đan chặt vào nhau. Đây là biểu
hiện khi nội tâm đang đấu tranh, tay của Hoàng
Ngọc Minh vốn dĩ trắng trẻo nhưng hai tay dùng
lực xiết vào nhau làm tay của cô ửng đỏ một
mảng.
Tôi vươn tay ra định tách hai tay cô ra thì cô
lại cảnh giác tránh ra xa và nhìn tôi bằng vẻ mặt
ngơ ngác, vô tội, không biết nên làm gì: “Xin lỗi, t...
Tôi gật đầu, kéo dãn khoảng cách giữa chúng
tôi ra rồi nhìn cô ấy và nói: “Cô đừng căng thẳng,
tôi không hỏi cô bất cứ điều gì cả, tôi cũng không
ép cậu làm gì cả. Bao giờ cô muốn nói thì nói,
đừng sợ.”
Hoàng Ngọc Minh cắn chặt môi, mắt cô đỏ
lên.
Trong bếp, Mục Dĩ Thâm và Âu Dương Noãn
đã xong việc nên chuẩn bị ra ngoài. Hoàng Ngọc
Minh đứng phắt dậy rồi chạy thẳng vào trong
phòng ngủ. Âu Dương Noãn nhìn tôi ngơ ngác
không hiểu chuyện gì: “Cô ấy làm sao vậy?”
Tôi nhìn Mục Dĩ Thâm, anh ta vẫn là một
người đàn ông ôn nhu dịu dàng như trước giờ vẫn
vậy. Tôi mím môi nói: “Cô ấy thấy không thoải mái
trong người nên về phòng nghỉ rôi ”
Âu Dương Noãn gật đầu nhưng vẫn ngơ ra,
rồi lại hỏi: “Cậu thấy hôm nay cô ấy không có tinh
thân như vậy có phải là do không hợp với khí hậu
ở thủ đô không?”
Tôi gật đầu và chỉ nói: “Có thể đấy, buổi tối
cậu để ý chăm sóc cô ấy một chút”
Âu Dương Noãn gật đầu rồi lo lắng đi về phía
phòng ngủ của Hoàng Ngọc Minh.
Mục Dĩ Thâm nhìn tôi, khuôn mặt ôn nhu kia
của anh ta nở một nụ cười: “Hình như có vẻ cô
không muốn gặp tôi nhỉ?”
Tôi mím môi và chỉ trả lời: “Nếu anh không có
tình cảm với Âu Dương Noãn thì hãy nói rõ ràng
cho cô ấy biết, đừng làm tổn thương cô ấy” Gã
đàn ông này đểu giả như thế, tôi thật sự không
biết đâu mới là khuôn mặt thật của anh ta.
Anh ta ngồi trên ghế sô pha ngoài ban công,
uể oải nói: “Tôi nghĩ điều mà cô quan tâm nhất
bây giờ là bệnh tình của con gái cô, nhưng không
ngờ là cô là cô lại đi lo cho Âu Dương Noãn.
Cũng phải, đứa bé đó không phải do cô sinh ra
nên nó sống hay chết thì hình như cô cũng không
quan tâm lắm”
Tôi mím môi và cố nén giận: “Nếu tôi là anh
thì bây giờ tôi sẽ chọn phương án ngoan ngoãn
mà im mồm lại”
Anh ta cười nhạt nhưng không thể hiện quá
rõ ràng: “Cô cũng biết tôi là người nói nhiều. Thẩm
Xuân Hinh, nói thẳng với cô luôn, hay là cô đồng ý
qua lại với tôi đi. Nếu cô đồng ý thì tôi cũng không
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5