*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 562: Tình yêu trong những điều nhỏ nhất (10)
“Tổng giám đốc Thắng Nam, cô Xuân Hinh
thật là khéo!”
Phó Thắng Nam gật đầu và thản nhiên đáp lại
một câu: “Ừ!” Sau đó nhìn tôi và nói: “Tối qua em
mệt rồi ăn nhiều một chút bổ sung năng lượng đi!”
Tôi không khỏi đỏ mặt khi nghe được những
lời này của anh và nhìn anh đang gắp thức ăn vào
trong bát của tôi khuôn mặt bất giác càng đỏ hơn.
Chu Nhiên An cũng không ngốc hơn nữa trên
cổ tôi tràn ngập dấu hôn muốn giấu cũng không
giấu nổi, sắc mặt cô ta chợt trở nên tối sầm.
Cô ta cổ nén lại cảm xúc và vẫn bình tĩnh lên
tiếng nói: “Tổng giám đốc Thắng Nam, cô Xuân
Hinh hai người không ngại khi tôi ngồi cùng bàn
chứ? Tôi cũng chỉ có một người!”
“Không ngại!"
“Để ý!”
Tôi và Phó Thắng Nam cùng mở miệng nói,
cũng có thể coi là đồng thanh lên tiếng nhưng câu
trả lời lại hoàn toàn khác nhau.
“Vậy làm phiền rôi!” Chu Nhiên An rời khỏi tìm
vị trí khác.
Tôi nhìn anh và không khỏi cau mày lại: “Sao
anh lại không thân thiện như vậy chứ, cô ấy cũng
chỉ có một người dùng bữa cũng rất nhàm chán,
có thêm bạn cũng không xấu hổ mài!”
Anh nhướng mày: “Anh không thích người
khác ngồi bên cạnh anh, không quen!”
“Thì cho anh quen dần!” Tôi liếc anh đầy coi
thường và tức giận nói.
Liếc nhìn thấy đậu bắp ở trên bàn tôi tiến đến
trước mặt anh và mở miệng nói: “Ăn nhiều một
chút đậu bắp bổ thận”
Đôi mắt đen nhánh của anh hơi nheo lại và
đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Tối hôm qua vẫn chưa
thỏa mãn bà xã hay sao?”
“Khụ khụ..” Tôi phun hết ngụm nước trái cây
vừa mới uống còn chưa kịp xuống bụng, may là
khu vực xung quanh thoáng đãng nên tôi còn có
chỗ để mà hòa hoãn.
Anh đưa khăn giấy đến trước mặt tôi, có cảm
giác nếu như tôi không đưa tay nhận lấy thì anh
sẽ tự mình lau giúp tôi vậy.
Sau khi lau sạch sẽ tôi ngước mắt nhìn anh:
“Phó Thắng Nam lúc ăn cơm anh có thể giữ cho
đầu óc của mình thanh tịnh một chút được
không?”
Anh nhướng mày và mở miệng nói: “Anh chỉ là
tùy ý nói một câu mà thôi, chính em mới là người
nói anh yếu thận”
Tôi đỡ trán và cảm thấy không có mặt mũi
gặp người: “Em không có nói anh yếu thận, em chỉ
nói là ăn đậu bắp bổ thận mà thôi chứ không có
nghĩa anh yếu thận, anh có hiểu ý của em không
đấy?”
Anh gật đầu và mặt dày vô sỉ nói: “Vậy thì em
đang khen anh rồi?”
Tôi...
Quả nhiên đôi khi tôi thật sự không thể tưởng
tượng nổi mạch não của đàn ông.
Nếu cứ tiếp tục nói về đề tài này thì tôi cảm
thấy mình không cần ăn trưa nữa.
Vì vậy khôn ngoan ngậm miệng lại, anh cũng
rất tự giác ăn hết đĩa đậu bắp đó một cách thong
thả và tao nhã.
Âu Dương Noãn gọi điện tới, cách nói chuyện
vẫn hung hăng như vậy: “Các cô đều ở thôn Hòa
An à? Tôi quá rảnh rỗi nên có thể đến tìm cô chơi
đùa được không?”
Tôi nghẹn lời: “Đồ đạc trong căn cứ bị trộm rồi
cô cho rằng cô tới đây thì chúng tôi sẽ có thời
gian chơi đùa cùng cô hay sao?”
“Vậy không sao, tôi đi qua chịu giày vò cùng
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7