*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 660: Thả cô ấy ra, tôi ký! (9)
“Phó Thắng Nam, em ở đây, anh tỉnh lại đi,
đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa mài!” Tôi kéo áo
khoác ra, khoác lên người anh, ôm chặt để sưởi
ấm cho anh.
Nhưng đáp lại tôi là sự im lặng, tôi muốn đỡ
anh dậy nhưng anh dường như không thể tỉnh táo
nổi nên cũng không thể đi cùng tôi được. Tôi bế
anh và đi về phía cửa của tủ đông.
Tôi nói với tai nghe: “Chú Lâm, tôi đã tìm thấy
Phó Thắng Nam ở trong tủ đông. Hiện giờ đã bất
tỉnh. Chú nhanh đến đây!”
“Bịch!” Cửa ngăn đá bị đóng sầm lại, tôi sững
sờ, sau đó phát hiện có gì đó không ổn, nhiệt độ
trong tủ đông đột nhiên giảm mạnh.
Cái lạnh buốt giá chợt bủa vây lấy tôi, hơi lạnh
thấm vào tận xương tủy.
Tôi ôm Phó thắng Nam và nói đi nói lại vào tai
nghe, nhưng giọng nói trong tai nghe lại bị gián
đoạn nên tôi không thể liên lạc với chú Lâm.
Thân nhiệt cơ thể của Phó Thắng Nam càng
ngày càng thấp, cơ hồ cả người trở nên cứng
nhắc, tôi ôm chặt lấy anh, nói đi nói lại: “Phó
Thắng Nam, anh đừng ngủ, em là Thẩm Xuân
Hinh, em ở đây với anh, anh đừng ngủ mà em sẽ
tức giận đó, anh nhất định không được ngủ say!”
Khi đã sợ hãi quá mức, tôi không có cách nào
kiểm soát được lý trí của mình, tôi cố gắng nói
chuyện với Phó Thắng Nam hết lân này đến lần
khác, nhưng anh lại không thèm đáp tôi một lời
nào, tôi vừa lạnh vừa lo lắng.
Ôm anh ngồi trong tủ đông bắt đầu lạnh run,
dần dần những khu vực ẩm ướt trong tủ đông
cũng bắt đầu đóng băng, ngay cả hơi ẩm trong
không khí cũng từ từ đóng băng.
Cơ thể tôi dần không thể cử động nổi, Phó
Thắng Nam thì lại càng như vậy, tôi xoa tay anh
hết lân này đến lân khác, miệng tôi thì cố gắng nói
chuyện với anh, nước mắt đóng băng trên mặt và
váng băng đâm vào mặt tôi rất nhiều. Thực sự vô
cùng khủng khiếp.
Bên ngoài không có động tĩnh gì, thân thể của
Phó Thắng Nam đã lạnh đến cực điểm, tôi hơi suy
sụp, run rấy khóc, ôm chặt lấy Phó Thắng Nam
mà không biết mình đang nói gì.
Hơn nữa, lúc trước tôi đã từng ở trong tủ đông
nên bây giờ vô cùng khiếp sợ, phản ứng của cơ
thể ngày càng rõ ràng, cả người thậm chí xuất
hiện trạng thái co giật. Giọng nói của Phó Thắng
Nam nhàn nhạt vang lên bên tai tôi: “Thả cô ấy ra,
tôi ký!”
Sau khi bước vào đây, thì đây là câu duy nhất
tôi nghe được từ miệng Phó Thắng Nam, tôi cố
hết sức để mở mắt nhìn anh, nhưng cơ thể tôi dần
buốt lạnh.
Cửa tủ đông được mở ra, người đi vào không
phải ai khác ngoài Mục Dĩ Thâm, anh ta mặc một
bộ âu phục màu đỏ sậm, tinh xảo tao nhã, nụ cười
trên mặt dường như vẫn là nụ cười nho nhã như
mọi khi.
Tôi nhìn anh ta, mặc dù trong lòng đã dự đoán
được nhưng nhìn thấy anh ta xuất hiện vào lúc
này thì tôi vẫn không thể chấp nhận được những
điều tàn nhẫn của anh ta đã làm với chúng tôi.
“Mang hợp đồng tới, tôi xin phép làm phiên
ngài Phó!” Anh ta nói, câu đầu tiên là nói với cấp
dưới, câu sau đương nhiên là nói với Phó Thắng
Nam.
Tôi nhìn Mục Dĩ Thâm, khó tin nói: “Anh làm
sao có thể làm như vậy?”
Mục Dĩ Thâm nhìn tôi, cong môi cười dịu dàng
như mọi khi: “Thẩm Xuân Hinh, anh không muốn
cảm ơn em vì điều này, nhưng nếu không cho dù
có chết cóng thì tổng giám đốc Phó đây cũng
không thèm ký hợp đồng này”.
Anh ta đặt bản hợp đồng trên tay đến trước
mặt Phó Thắng Nam, nhìn Phó Thắng Nam mỉm
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5