Trong suy nghĩ mông lung, tôi nghĩ đến đứa
nhỏ, bất giác đưa tay lên sờ bụng dưới, nơi đấy
không khỏi cảm thấy đau đớn, trong lúc bất an tôi
nhìn người đứng bên cạnh.
Thanh âm khàn khàn nói: "Đứa nhỏ... không
sao chứ?”
Lâm Uyên đột nhiên thấp giọng khóc, Mạc
Đình Sinh thở dài, Vương Mỹ Hoa cúi đầu không
nói, Trân Văn Nghĩa trên mặt tràn đầy hối hận
cùng áy náy, tôi sững sờ, tôi không ngu ngốc, bọn
họ như vậy, chắc hẳn đứa nhỏ đã không còn nữa.
Nỗi đau trong lồng ngực bắt đầu quét qua,
làm tôi hít thở cũng khó khăn, cơ thể tôi nhanh
chóng không thể khống chế nổi trở nên run rẩy,
tôi mím môi, cố gắng khắc chế lại cảm xúc, nhưng
điều đó lại càng khuôn mặt tôi trở lên khó coi.
Lâm Uyên thấy tôi như vậy, vội vàng giữ tôi lại,
nước mắt lã chã rơi: "Con ơi, đừng như vậy, sức
khỏe của con còn chưa tốt, đừng như thế này, sau
này còn nhiều cơ hội khác, nhất định đừng làm
tổn thương chính mình, mẹ xin con”
Những phản ứng bản năng của cơ thể nằm
ngoài tầm kiểm soát của tôi, tôi nắm chặt tay, đầu
óc đau buốt, cảm giác như sắp bùng nổ hoàn
toàn.
Bên tai mọi người kinh hoảng hô: "Cô ấy cắn
lưỡi, mau, ngăn cô ấy lại!"
Tôi cũng không phát hiện ra chính mình lại
căn lưỡi, thân thể đã không còn cảm giác, chỉ
cảm thấy mọi thứ bắt đầu không thể kiểm soát,
tôi không thể nói đau ở đâu, nhưng chính là toàn
thân chỗ nào cũng đau đớn.
Trần Văn Nghĩa đi gọi bác sĩ, mấy bác sĩ chạy
tới, nhìn thấy tình huống này cũng trở lên vội vàng
liên nói: °Cho cô ấy uống thuốc an thần, nhanh
lên"
"Cạnh!" Đồng thời lúc đó, phòng bệnh được
mở ra, Lâm Uyên cùng Mạc Đình Sinh nhích người
ra, người đó ôm tôi vào lòng ngực, thanh âm trâm
thấp: "Đừng sợ, anh ở đây, đừng sợi"
Là Phó Thắng Nam, đầu tôi lúc này có cảm
giác vô cùng đau đớn, nhìn vê phía anh với ánh
mắt mơ hồ, vài ngày không thấy, anh ấy như gây
đi, hẳn công tác bên Macao vất vả lắm.
Có lẽ được tiêm thuốc an thần, tôi bắt đầu
buồn ngủ, cố gắng mở đôi mắt nhìn người đàn
ông trước mặt mà mình đã không gặp mấy ngày
nay, nhưng cho dù có cô gắng thế nào, cũng
không thể nhìn rõ anh, mơ mơ màng màng tôi
chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua thật lâu, nhưng cũng thật
nhanh, cả đời này, không có thứ gì là không thể
mất đi, người xưa từng có câu chỉ cần bạn chịu
được sự mất mát thì cuộc đời này không còn gì
để hối tiếc.
Có lẽ điều đó là thật, sau khi ra bệnh viện,
nhìn ánh mặt trời thuộc về thành phố Tân Châu
trên đầu, tôi đã bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện.
Phó Thăng Nam dừng xe lại, nhìn tôi nói:
"Muốn ăn gì không? Chúng ta đi ăn chút gì đó,
sau đó về nhà nghỉ ngơi."
Tôi gật đầu, nghĩ ngợi rôi nghiêm túc nói: "Đi
ăn hải sản đi!"
Anh hơi nhíu mi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trong cửa hàng hải sản, các loại sinh vật biển
được đặt vào trong bể nước, thấy tôi nhìn chằm
chằm vào bể nước Phó Thắng Nam có chút lo
lắng: " Nếu không thích, chúng ta đi ăn món khác?”
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu, chỗ này rất tốt-"
Nhìn những sinh vật biển, tôi quay sang nhìn Phó
Thăng Nam nhẹ nhàng hỏi: “Nơi này có ăn hải sản
sống không?"
Phó Thăng Nam nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu,
kéo tôi ngồi xuống ghế, sau đó bảo người bán
hàng mang lên vài phần hải sản tươi sống.
Chương 752: Kết quả cho thích kẻ xen vào chuyện của người khác (4)
Lí Tiến thấy tôi như vậy, liên cảnh giác: "Cô
muốn làm cái gì?"
Tôi nhún vai: "Tôi chỉ là một người con gái, có
thể làm được gì anh?" Nói xong. tôi liếc mắt nhìn
về hai người đàn ông phía sau, hai người họ liên
đem anh ta đến bể bơi, sau đó trực tiếp đẩy anh
ta xuống hô.
Thấy anh ta giãy giụa trong nước, tôi không
có bất kì cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nhìn, anh ta ở
trong nước, có tay nhưng không thể giãy giụa, bất
giác tôi nở một nụ cười nhạt.
Lúc lâu sau, thấy anh ta không cách nào giãy
giụa được, bắt đầu chậm rãi chìm vào đáy hồ,
Trân Văn Nghĩa đứng một bên mới mở miệng:
"Phu nhân, anh ta sắp chết rôi."
"À, lôi anh ta lên, gọi bác sĩ đến cứu, khi nào
tỉnh thì lại thả hắn xuống nước vài lần để cho hắn
ghi nhớ bài học này.
Trân Văn Nghĩa gật đầu, gọi người đến kéo
hắn lên bờ.
Xem xong kịch hay rồi, tôi cũng không có
hứng thú ở lại, đứng dậy chuẩn bị dời đi, nhưng
Phó Thắng Nam đã đứng trước mặt tôi nói: "Em
định đi đầu vậy?”
Tôi có chút mệt, liền nói: "Em ở trong nhà nghỉ
ngơi một lúc, tên họ Lí đó hẳn một thời gian sau
mới tỉnh lại, lúc sau lại tiếp tục chơi với hắn”
Anh hơi nhíu mi, nhưng cũng không nói thêm
gì.
Sự xuất hiện của Vương Mỹ Hoa khiến tôi
cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau tai nạn tôi không có
ý định gặp cô ta, nhưng khi cô ta đến, tôi lại chẳng
thể từ chối gặp.
Nhìn người con gái trước mặt tôi khế nhíu
mày, mấy ngày trong bệnh viện, cô ta xuất hiện
không ít nhưng tôi lại không chú ý đến, lúc này
thấy cô ta xuất hiện trước mắt mình, tôi mới bình
tĩnh nhìn kĩ lại cô ấy.
Nói như thế nào nhỉ?
Trông có chút khác so với lần đầu tiên nhìn
thấy cô ấy ở chuông bò, lúc đó trông hơi nhát gan
và ngốc nghếch, lúc này đã không còn sự nhát
gan như trước nhưng cũng không thấy được sự
kiên định.
Nhìn thấy cô ta, tôi trầm mặc một hồi rồi hỏi:
"Có việc gì sao?”
Cô ta nâng con mắt lên nhìn Phó Thắng Nam,
ánh mắt kia rất đỗi quen thuộc, đó là ánh mắt
kinh ngạc của cô gái trẻ đối với một người đẹp
trai như Phó Thắng Nam. Tôi đã thấy được vẻ đẹp
trai của anh ấy, vì vậy chỉ lướt qua làm như không
thấy.
Vương Mỹ Hoa nhìn tôi, nghĩ một lúc rôi nói: "
Cô Thẩm, cảm ơn cô đã cứu mạng, ân cứu mạng
này tôi sẽ luôn nhớ kĩ trong lòng, mong một ngày
nào đó có cơ hội được báo đáp.
Tôi mím môi, không mở miệng, đang chờ cô
ta nói tiếp.
Quả nhiên sau khi trâm mặc một hồi, cô ta
nói: 'Cô Thẩm, tôi thật sự cảm kích cô vì đã cứu
em gái tôi, tôi biết nó đang chờ được phẫu thuật,
nghe nói cô đã nhận nuôi nó, hy vọng cô có thể
đổi xử với nó tốt trong tương lai."
Thấy cô ta vẫn chưa nói vào chủ đề chính, tôi
khẽ nhíu mị, nói: " Thực ra cô nên nói vào chủ đề
chính, đừng nói những chuyện vẩn vơ sẽ rất mất
thời gian."
Cô ta sửng sốt, sau đó hít một hơi, rôi đột
ngột quỳ xuống dưới đất, nhìn tôi rồi nói: " Cô
Thẩm, tôi biết tôi không nên tìm cô, nhưng tôi thật
sự đã hết cách, bây giờ trừ cô ra, tôi không còn
biết tìm ai nữa"
"Đứng lên rồi nói, đừng quỳ như vậy, tôi thật
sự khó xử!" Đây là sự thật, trên thế giới này, đâu ai
lại thích nhìn người khác hèn mọn quy trước mặt
mình mà cầu xin, tâm lí cô đâu có biến thái như
Chương 753: Kết quả cho thích kẻ xen vào chuyện người khác (5)
"Cậu bé đó tên là Phương Viên, được đưa tới
thành phố năm 14 tuổi, lúc đó có một người nhiều
tiên muốn nhận nuôi cậu, nhưng sau khi nhìn thấy
cậu, thiện cảm không nhiều, nên từ bỏ việc nhận
nuôi”
"Đứa nhóc đó ở nông thôn không có người
thân?"Cậu bé đó không phải ở quê rất được quý
sao, sao lại bị tống ra ngoài?
Vương Mỹ Hoa cúi đầu nói: "Cậu bé đó từ nhỏ
đã được gửi đến thôn để nuôi dưỡng, sau này lớn
lên liên bị người nhà họ Vương cùng bọn người
khác đưa tới thành phố, trong thành có rất nhiều
cô gái đi từ cô nhi viện ra, bọn họ đều đi theo
người họ Vương đó."
Tôi có điểm không rõ, tạo sao họ lại vào cô
nhi viện?
"Cho nên hiện tại cô mới mong tôi có thể giúp
cô tìm ra nhóc đó?” Tôi nhìn Vương Mỹ Hoa nói.
Cô ta gật đầu:"Phương Viên nói chợ đêm có
rất nhiều hoạt động đáng xấu hổ, cậu ấy muốn
thoát ra ngoài, nhưng lúc làm ở trong đó gặp
chuyện không may. Ta đi tìm Phương Viên nhưng
không thấy, nhất định bọn người họ Vương kia biết
chuyện, bọn họ muốn giết chết cậu ấy, cô Thẩm,
cầu xin cô hãy cứu cậu ấy!"
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương đó, tôi không
vội trả lời, đợi Trân Văn Nghĩa đưa Lí Tiến nửa
sống nửa chết kia vào, tôi đem mọi sự chú ý đặt
lên người Lí Tiến, mím môi nói: "Có vẻ như tôi lại
bận rồi”
Thấy tôi không nói gì, Vương Mỹ Hoa vừa kéo
tay tôi vừa khóc: "Cô Thẩm, xin cô đó, cứu cậu ấy
đi, nếu cậu ấy mà bị bắt, chắc chắn sẽ bị giết, van
cầu cô."
Tôi nhíu mày, có chút phiên muộn, nâng đôi
mắt nhìn vê phía Phó Thận Ngôn: "Vương Mỹ Hoa,
cô đã nghe qua về định luật bảo toàn vật chất
chưa? Đối với tôi mà nói, cứu cô cùng bạn của cô
đều không có lợi, cho nên cô đừng lãng phí thời
gian ở chỗ tôi nữa”
Cô ta đỏ mặt định nói gì nữa nhưng tôi đã
ngăn lại, tôi đi đến trước mặt Lí Tiến, nhìn người
đàn ông trước mặt có biết bao chật vật, từ từ nói:
"Tôi vẫn thây bản thân mình chưa đủ ác, cho nên
mỗi lần gặp người đáng thương tôi đều cố gắng
giúp đỡ, nhưng lòng tốt của tôi thật sự vô dụng,
nó không giúp ích mà còn kéo tôi vào đông bùn
lây. Không tin thì nhìn xem, tôi vất vả lắm mới có
thể mang thai, tôi còn cứ tưởng ông trời đang ưu
ái, nhưng bởi vì anh, đứa trẻ này không còn, tôi
mấy ngày nay đều suy nghĩ, chờ tôi phục hồi sức
khỏe, làm sao hành hạ anh để giải tỏa cơn tức
giận.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi: "Cô
Thẩm, tôi không biết cô mang thai, tôi cũng không
biết cô là vợ của phó tổng, thực xin lỗi, tôi đã biết
lỗi rồi, xin cô thả tôi ra!"
Chương 754: Kết quả thích cho kẻ xen vào việc của người khác (6)
Tôi mím môi, sau đó hít một hơi thật sâu, nhìn
Lí Tiến nói một cách dứt khoát: "Tôi không chỉ
muốn mạng của con anh, mà cả mạng của vợ anh
tôi cũng không tha, những đau khổ mà tôi phải
gánh chịu, anh cũng phải trải qua."
Lí Tiến ngục xuống, đồng tử Phó Thắng Nam
co lại, nhìn tôi đau lòng nói: "Thẩm Xuân Hinh, em.
Tôi chen ngang lời anh, nhìn Lí Tiến nói: "Anh
nói ra hết những gì mình biết, có khi tôi lại cân
nhắc cứu vợ anh, đừng hi vọng có người đứng ở
đẳng sau sẽ bảo vệ anh, đến vợ anh tôi còn có thể
tìm ra được"
Lí Tiến ngây người, không tiếp tục gào hét,
ánh mắt anh ta nhìn tôi chính là khiếp sợ không
nói lên lời.
Đối với vẻ mặt đó của anh ta, tôi không bận
tâm, chỉ lắng lặng chờ anh ta lên tiếng, dù sao tôi
cũng không vội.
Phó Thắng Nam hơi sửng sốt, nhìn về phía ta:
" Em biết chuyện từ khi nào?”
Tôi nhún vai: "Từ khi tỉnh lại ở bệnh viện em đã
biết, Âu Dương Noãn trong lúc say rượu đã kể hết
cho em nghe chuyện của Vương Mỹ Hoa, cô ấy
nói cho em biết hết chuyện này đến chuyện khác,
trên đời này, làm sao có chuyện trùng hợp như
vậy?"
Tôi gặp chuyện không may, vài ngày sau cũng
không thấy Âu Dương Noãn xuất hiện, điều đó
cho thấy cô ấy đã say tới mức như thế nào thì mới
tìm đến tôi, tôi không biết cô ấy có biết mục đích
của Mục Dĩ Thâm hay không, nhưng bây giờ xem
ra, cô ấy ít nhiều cũng đoán được mục đích của
anh ta.
Bên ngoài bể bơi truyên đến tiếng kêu cứu thê
lương, Lí Tiến gấp đến độ luống cuống, hai mắt đỏ
bừng, quát lớn: "Cô nói bọn họ dừng tay lại, tất cả
mọi chuyện tôi đều nói cho cô biết."
Tôi mím môi, nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo:
"Anh đừng lo lăng, cô ấy nhất thời không chết
được, chỉ cần anh nói rõ ràng mọi chuyện, người
của tôi sẽ dừng tay:
Lí Tiến sau khi nghe tiếng kêu cứu thì vội vàng
nói: "Là người họ Vương, là anh ta sai khiến tôi,
anh ta ra lệnh cho tôi nhét cô vào thùng nước, tôi
căn bản không biết cô mang thai, chỉ nghĩ để cho
cô uống mấy ngụm nước, ai ngờ lại khiến cô sảy
thai”
Tôi nhìn anh ta, đối với câu trả lời này ít nhiều
không hài lòng, tôi ngồi trên ghế rồi nói:"Người họ
Vương đó là ai? Sao tôi lại không biết anh ta?"
"Là Vương Bảo Quý, anh ta là giám đốc công
ty hoàng thành”
Tôi ngạc nhiên, xem ra Vương Bảo Quý có
năng lực kinh doanh rất tốt, chẳng trách Mục
Thâm giao cho hắn nhiều việc như vậy.
Trầm mặc một lúc, tôi nói: "Chủ của hoàng
thành, anh có biết là ai không?"
Anh ta gật đầu liên tục: "Tôi biết, đó là Mục Dĩ
Thâm, thiếu gia của nhà họ Mục, anh ta rất ít đến
hoàng thành, tất cả mọi việc của hoàng thành đều
do Vương Bảo Quý xử lí.
Tôi gật đầu: "Anh biết gì về Bảo Quý?"
Anh ta nhìn tôi rồi lại nhìn Phó Thắng Nam,
nói: "Tôi không biết nhiều lắm, tôi giúp anh ta
chuyện này, anh ta hứa sẽ trả tôi hậu hĩnh”
Tôi nheo mắt: “Anh như vậy còn thiếu tiên
sao?"
Anh ta liên tục lắc đầu: "Không thiếu, nhưng
tôi không muốn dựa vào em rể, nên muốn vượt ra
khỏi tâm kiểm soát của em ấy, chỉ cần có tiền, tôi
có thể làm những chuyện mình thích, không cần
nhìn sắc mặt em rể mà sống, anh ta đối với em
gái tôi không tốt, tôi sớm đã muốn cùng em gái
tránh xa anh ta”
Tôi mím môi, đối với những lời của anh ta, tôi
Chương 755: Kết quả cho kẻ thích xen vào chuyện của người khác (7)
Tôi sững sờ một lúc, ngước mắt lên nhìn Phó
Thắng Nam, Phó Thắng Nam lại nhìn Trân Văn
Nghĩa nói: 'Đi bệnh viện, ngay lập tức!"
Tay tôi hơi run, nói vào trong điện thoại: "Mẹ,
mẹ đừng lo lắng, bọn con sẽ đến ngay lập tức, mẹ
nhanh chóng đưa Khả Hân theo bên cạnh, để con
đưa Khả Hân đi khám và hỏi bác sĩ xem cần phải
chuẩn bị cái gì, phải đảm bảo sao cho cả hai đứa
trẻ đều không bị làm sao cả."
Đâu dây bên kia điện thoại cũng luống cuống,
gật đầu liên tục.
Tôi hơi lo lắng, cúp điện thoại, trong lúc nhất
thời lòng cũng treo lên cao, Phó Thắng Nam kéo
tôi lại, nói: "Đừng căng thẳng, sẽ không có chuyện
gì đâu”
Tôi nhìn anh, cẩn thận mở miệng nói: "Em
không thảo luận việc nhận nuôi Khả Hân với anh,
một mình em tự đưa ra quyết định, em xin lỗi,
nhưng em không muốn liên quan đến chuyện nhà
họ Mạc với anh vì chuyện này.
Anh gật đầu, chuyện đã đến nước này rôi,
không có đường để tiến cũng chẳng có đường để
lùi, anh chỉ có thể lo việc cứu mạng đứa trẻ trước,
sau đó sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho Khả
Hân sau.
Vội vàng chạy đến bệnh viện, Mạc Đình Sinh
vội vàng chạy ra đón, nhìn tôi nói: "Các người có
thấy đứa bé kia không?"
Tôi sửng sốt: "Khả Hân sao? Không phải tôi
bảo mẹ tôi giữ con bé ở bên cạnh thật cẩn thận
sao? Có chuyện gì vậy?"
Mạc Đình Sinh nóng nảy nói: "Mới vừa rồi bác
sĩ thông báo mẹ cô đi làm thủ tục, nói là để cho
đứa bé kia tự chơi một mình ở trong bệnh viện
một lúc, nhưng lúc trở lại thì không thấy tăm hơi
của đứa bé kia đâu, tôi vừa mới tới bệnh viện lập
tức đi tìm khắp nơi, từ trên xuống dưới của cái
bệnh viện này mà cũng không thấy đứa bé kia
đâu."
Tôi bàng hoàng, lúc này tôi chỉ nghĩ đến Mục
Dĩ Thâm, chỉ có anh ta mới đưa đứa bé đi vào lúc
này, mấy ngày nay xảy ra quá chuyện, chúng tôi
không còn sức lực và thời gian để chăm sóc đứa
bé nên có lẽ Mục Dĩ Thâm đã lợi dụng sơ hở này.
Phó Thắng Nam nhìn Trân Văn Nghĩa đi theo
Sau, giọng nói trầm thấp nghiêm túc: "Dùng tất cả
các mối quan hệ mà chúng ta có, lập tức phong
tỏa tất cả các cửa ra vào cao tốc của thành phố
Tân Châu. Bên cạnh đó, lập tức xem xét kĩ việc
giám sát của bệnh viện để tìm ra tung tích của
đứa bé càng sớm càng tốt."
Hơi dừng lại một chút, anh nhìn Mạc Đình
Sinh, hai người đàn ông đối mặt nhau, sau đó anh
mở miệng nói: "Phẫu thuật của Tuệ Minh vẫn tiến
hành như bình thường!"
Tôi sửng sốt, không khỏi nhìn anh, cảm thấy
có chút không ổn: "Phó Thắng Nam, không có
xương tủy và thận thì phẫu thuật của Tuệ Minh
căn bản không thể thành công, trước tiên chúng
ta phải tìm được Khả Hân, nếu không..."
Mạc Đình Sinh mở miệng, ngăn cản tôi nói:
"Đứa nhỏ này, chuyện này cô không cần phải lo
lắng đâu, chúng tôi đều có tính toán hết rồi, sẽ
không có chuyện gì xảy ra đâu."
Tại sao không?
Tôi lắc đầu, sắc mặt trảng bệch: "Không được,
việc này quá mạo hiểm, tôi đã không có con cái
gì, tôi không thể để Tuệ Minh mạo hiểm tính mạng
được."
Trân Văn Nghĩa muốn nhanh chóng ngăn cản
tôi lại nhưng lại bị Phó Thắng Nam kéo lại, anh
nhìn tôi, trong đôi mắt đen lộ ra mấy phân trấn an:
"Yên tâm đi, Tuệ Minh sẽ không xảy ra chuyện gì
đâu, Khả Hân cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả,
tin tưởng anh, có được không?"
Tôi sửng sốt một chút, nhìn anh, chần chừ