*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 506: Thử yêu nhau theo một cách khác (4)
Tôi hơi sững sờ, thấy cô ấy xoay người rời đi,
đi được vài bước, quay lại nhìn tôi, nói: “Nhân tiện
mách cho cô một mẹo nhỏ. Anh Thâm thích ăn
đồ ngọt, nhưng anh ấy rất ít ăn, cô nên mang theo
bên người một ít bánh kẹo, đôi khi có thể hạn chế
số lần cô bị mắng”
Tôi hơi kinh ngạc, Mục Dĩ Thâm thích đồ ngọt?
Không khỏi có chút ngạc nhiên.
Thích đồ ngọt? Đây là đam mê hay là sở
thích?
"Mà này, tổng giám đốc Thâm phải ăn sáng,
anh ấy có bệnh dạ dày, rất dễ đau, cho nên cô nhớ
thường xuyên chuẩn bị thuốc dạ dày”
Nhìn Linda bước đi, tôi hơi sững sờ, quay trở
lại văn phòng, đem tập tài liệu đã sắp xếp đến cho
Mục Dĩ Thâm.
Thấy sắc mặt anh ta hơi tái xanh, tôi nghĩ anh
ta vẫn còn tức giận, thận trọng nói: "Tổng giám
đốc Thâm, tôi đã xem qua những tài liệu này.
Không có vấn đề gì. Cân anh ký xác nhận”
Anh ta ậm ừ, không nhìn tôi, tiếp tục xem tài
liệu trên tay. Tôi đặt tài liệu lên bàn, để ý thấy anh
ta cứ lấy tay ôm bụng.
Nhớ đến những gì Linda nói, sau đó mới nhận
ra có thể là anh ta không phải đang tức giận, mà
là đau dạ dày.
Thấy anh ta đang xem tài liệu một cách
nghiêm túc, tôi nghĩ ngợi một lúc, lục được vài
viên kẹo từ trong túi, đặt trước mặt anh ta, có
phần hối lỗi: “Tổng giám đốc Thâm, tôi xin lỗi vê
chuyện hôm nay. Anh ăn kẹo trước đi, lát nữa tôi
sẽ ra ngoài mua thuốc và đồ ăn sáng cho anh.
Anh ăn tí kẹo lót dạ đã"
Anh ta dừng tay, ngước mắt lên nhìn tôi, đôi
mắt đen nhánh sáng ngời, mày kiếm nhướng lên,
khóe miệng cong cong: "Linda nói cho cô biết?"
Tôi sững sờ, nhìn bánh kẹo trên bàn, gật đầu
lia lịa: "Vâng, Linda nói anh thích ăn đồ ngọt và có
bệnh dạ dày, nhất định phải ăn sáng. Sau này tôi
sẽ nhớ kỹ những chỉ tiết này, chuyện hôm nay là
sơ suất của tôi.”
Nhìn anh ta, tôi không khỏi có chút chột dạ,
hít nhẹ một hơi, rất nghiêm túc nhìn anh ta, nhìn
chằm chằm chờ anh ta ra lệnh.
Nhìn tôi cả nửa ngày, anh ta đột nhiên bật
cười, có chút bất đắc dĩ, nói: "Chỉ cân sau này
đừng xảy ra những chuyện này là được rồi. Tôi
không sao, quay lại làm việc đi, lát nữa cùng nhau
đi ăn trưa.”
Tôi nhìn sắc mặt không ổn lắm của anh ta, có
hơi lo lắng trong lòng: "Đau thế anh chịu được
không?”
Anh cười yếu ớt: "Không phải ngày một ngày
hai, quen rồi, trưa rồi đi, đừng chạy ra chạy vào,
mất công”
Tôi gật đầu nói: "Vậy thì anh ăn ít kẹo, uống
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6