*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 656: Để cô ấy đi, tôi ký (5)
Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh, trong lòng tôi
đã mắng anh ta tới cả trăm lần, tôi lười để ý đến
anh ta nên bực bội đi lên phòng ở tâng hai rồi ngồi
hờn dỗi một mình.
Dưới lầu có tiếng đồ vật bị đập nát, tôi cảm
thấy Hoắc Tôn thật sự khó hiểu, tôi chỉ có thể là
vùi mình vào trong chăn bông mà không thèm để
ý đến anh ta.
Nằm một hồi lâu, bụng của tôi kêu rên không
ngừng. Nguyên một ngày hôm nay tôi ăn không
được bao nhiêu, tôi nghĩ rằng cho dù ăn món của
Tiêu Vũ nấu ở đâu đi chăng nữa thì tôi cũng
không muốn bị loạn thần kinh của Hoắc Tôn làm
phiên.
Loay hoay một hồi tôi xuống nhà chuẩn bị làm
một chút đồ ăn, nếu tôi tiếp tục đói chỉ sợ rằng tôi
sẽ bị mất ngủ trong đêm nay mất.
Trong phòng bếp, giúp việc của Hoắc Tôn
dường như không đến nhưng cũng may trong tủ
lạnh có rất nhiều rau củ quả. Tôi nhìn xung quanh,
cuối cùng không còn cách nào khác tôi đành phải
nấu một phân mì.
Tuy nhiên, trước khi tôi ngồi xuống chuẩn bị
ăn, Hoắc Tôn đã đến đến ăn hết bát mì do tôi nấu
mà không để dư một chút nào, tôi thật sự là bị
anh ta chọc đến mức tức chết mà.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta, suýt chút
nữa đã hét lên: 'Hoắc Tôn, anh không thấy mất
mặt sao? Mì này là tôi nấu tôi còn chưa ăn, anh
đủ rồi đó!"
Anh ta lại tỏ ra như thể không có việc gì xảy
ra, anh ta ăn mấy miếng mì rồi lại nhìn tôi nói:
"Những nguyên liệu này đều nằm trong nhà của
tôi, tôi không thể ăn được sao?"
Tôi không nói nên lời mà nhìn anh ta ăn bát mì
của mình một cách thoải mái. Nếu không phải
không thể đánh người, tôi thật sự nhịn không
được mà đánh cho anh ta một trận.
Nhưng suy cho cùng, người ở dưới mái hiên
không thể không cúi đầu, tôi thừa nhận.
Sau khi nấu xong một phần mới, Hoắc Tôn đã
khi ăn xong lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.
Gương mặt anh ta vô cùng tập trung khiến tôi có
chút bối rối. Tôi nhất thời nhìn anh ta khóe mắt tôi
giật giật, tôi nhanh chóng bảo vệ cái tô trong tay
mình rôi nhìn anh ta nói: "Hoắc Tôn, anh đã ăn rồi
thì cái này thuộc vê tôi”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng "Cô ăn
một mình đi đồ keo kiệt "
Nói xong anh ta đi thẳng lên lầu, tôi nhìn
người đàn ông này, tôi cuối cùng vẫn nghĩ anh ta
có chút kỳ lạ.
Nhưng tôi cũng không nhiều lời làm gì.
Khi ăn mì xong tôi dọn dẹp thì trời cũng đã
nhá nhem tối. Đã ba bốn tiếng trôi qua rồi, tôi
không biết Phó Thắng Nam xảy ra chuyện gì
không mà Lâm Quang Tuyến vẫn chưa gọi tới.
Tôi câm điện thoại chờ một lúc nhưng chờ
mãi cũng không thấy cuộc gọi đến. Tôi nhịn
không được định gọi qua, nhưng còn chưa gọi thì
điện thoại từ bên kia gọi đến.
Là Lâm Quang Tuyến.
Nhấn trả lời điện thoại, tôi không đợi người
bên kia lên tiếng, tôi đã nói trước: "Chú Lâm, chú
tra được gì chưa? Phó Thắng Nam thế nào rồi?"
Chú Lâm ở đầu dây bên kia ngập ngừng một
chút rồi nói: “Thưa cô, theo thông tin chúng tôi tìm
được là đêm đó mấy người kia không có mang
tổng giám đốc Phó đi, mà là đưa tổng giám đốc
Phó đến khu vực lân cận, bọn chúng đã giết chết
ngài ấy khi hỏi được vài câu. Cô chủ nên quay lại
đồn cảnh sát để xem xét cái xác đó nó có thực
sự thuộc là tổng giám đốc Phó không"
Đột nhiên bầu trời quay cuồng, tôi nhìn mọi
thứ xung quanh điều bị đảo lộn, thậm chí còn bắt
đầu tái tạo vô số vật thể giống hệ nhau. Nước mắt
tôi ẩm ướt chảy vào miệng, mùi vị hơi mặn nhưng
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5