*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 546: Chuyến đi cắm trại (3)
Vừa nói xong một đôi mắt ngay lập tức nhìn
vào Bảo Lâm, cô ấy không nói gì có nghĩa là cô ấy
cũng sẽ không đi!
Bảo Lâm bất đắc dĩ mở miệng nói: “Chúng tôi
đều là những người phụ nữ đã kết hôn mang
nhiều phiên muộn, cô còn chưa yêu đương bao
giờ, làm sao có thể hiểu được”
Cô ấy thở dài một tiếng, tức giận nói: “Cái gì
mà không thể hiểu được? Chưa ăn qua thịt lợn
nhưng cũng đã thấy lợn chạy, đúng không? Tôi
nghe nói cô đang chuẩn bị ly hôn? Sao vậy?”
Tôi không biết nhiều về Bảo Lâm, bây giờ
nghe Âu Dương Noãn nói tôi mới biết được, không
khỏi nhìn về phía cô ấy.
Bảo Lâm thở dài nói: “Tôi và chồng đã cãi
nhau mấy tháng nay, cưới nhau được sáu năm ïôi,
mọi chỉ phí tiêu xài, ăn mặc của các con tôi đều
phải chịu trách nhiệm. Thực ra, con cũng là con
của tôi, tôi phải tự mình nuôi dưỡng chúng là
đúng, không có gì đáng nói, nhưng mà gia đình
của chúng tôi bây giờ giống như gia đình đơn thân
vậy.
Tôi ở Myanmar suýt nữa thì mất mạng, nhưng
lâu như vậy cũng không có ai liên lạc với tôi, anh
ta một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng
không để lại chút tin tức nào, cô nói thử xem, tiếp
tục sống với người như vậy thì có ý nghĩa gì?
Tôi từ Myanmar trở về, thì thấy anh ta để con
lại cho mẹ chồng tôi, anh ta nói muốn ra ngoài
xây dựng sự nghiệp nên đã lấy hết tiên tiết kiệm
trong ngân hàng của gia đình. Giờ thì mọi người
cũng thấy rồi đó, tôi cảm thấy không còn chút hy
vọng gì với anh ta nữa, chỉ muốn ly hôn!”
Âu Dương Noãn gật đầu, giận dữ nói: “Cuộc
hôn nhân này đúng là không có ý nghĩa gì nữa, tốt
hơn là nên kết thúc đi!”
Nói xong cô ấy nhìn sang phía tôi, nói: “Thẩm
Xuân Hinh, cậu không giống như cô ấy. Phó
Thắng Nam là một người đàn ông tốt, vừa nhiều
tiền, vừa giàu tình cảm, hai người trong lúc gặp
sóng to gió lớn khiến cho tình cảm gặp trắc trở, thì
cả hai nên bình tĩnh ngồi xuống cùng nhau giải
quyết tất cả, cứ như vậy đem những ngày tháng
tốt đẹp trước kia quay trở lại, không phải tốt hơn
sao?"
Câu chuyện càng ngày càng đến gần tôi, tôi
liên đứng dậy, lấy cái đĩa đã rửa sạch trong tay cô
ấy, nói: “Thôi được rôi, đi nướng thêm một ít thức
ăn ăn đi!”
Cô ấy đi theo phía sau tôi, liên tục căn nhẳn:
“Thẩm Xuân Hinh, cậu có hiểu ý mình không? Cậu
đang cố trốn tránh nó à”
Tôi phớt lờ, đi đến quây thịt nướng bên cạnh,
mặt khác những người vây xung quanh chỗ
nướng thịt đều đang tán gẫu với nhau.
Nhìn thấy Âu Dương Noãn nói to như vậy,
Dương Ánh Tuyết đưa cho tôi một mớ tỏi tây để
nướng, rồi hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì mà la to
quá vậy?”
Âu Dương Noãn bĩu môi nói: “Tôi dạy cho cậu
ấy một khóa học chính trị!”
Nói xong, cô ấy nhìn Chu Nhiên An, cũng
không biết cô ấy đang nghĩ gì, mở miệng nói: “Cái
gì cũng không biết, chỉ biết nịnh nọt, có bản lĩnh
như vậy, còn muốn ăn gì nữa, ăn đàn ông là tốt
nhất!”
Mọi người lúc đó đều có chút ngại ngùng, sắc
mặt Chu Nhiên An lúc đó cũng chợt trắng bệch ra,
thịt đã đưa lên đến miệng, nhưng ăn cũng không
được mà bỏ xuống cũng không xong.
“Được rồi, được rồi, chúng ta đem thêm nệm
ghế ra đây đi, bầu trời đêm nay sao trăng đẹp quá,
cảnh đẹp như vậy, nhất định phải thưởng thức
thật đã mới được, mọi người cũng vậy, đừng làm
mất hứng nữa!”
Bảo Lâm nói xong, kéo Âu Dương Noãn đi lấy
ghế nệm, Mục Dĩ Thâm và bạn trai của Dương Ánh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6