*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 795: Cuộc đời của Mục Dĩ Thâm (4)
Tình cảm của u Dương Noãn đối với Mục Dĩ
Thâm là càng để ý cùng quý trọng, lúc bọn họ còn
quen nhau, u Dương Noãn không để ý Mục Dĩ
Thâm đến thế, cũng không phải không thể không
có Mục Dĩ Thâm, nhưng sau này, qua một thời
gian dài, dường như cô đã đặt tất cả cảm xúc của
mình lên người Mục Dĩ Thâm rồi, chú ý càng nhiều
là càng để ý nhiều.
Điều này thật không sai.
Tôi mím môi, không nói lời nào.
Hoắc Tôn như đang suy nghĩ gì đó, tôi không
hỏi nhiều.
Ra khỏi thang máy, nhìn thấy Chu Nhiên An
trong đại sảnh, người phụ nữ này rất đẹp, là cái
loại dù đứng trong đám đông nhưng vẫn khiến
người khác giật mình ấy, nhìn người đẹp như hạc
đứng giữa đám người như gà, tôi lại cảm thấy
một người đẹp như cô ta mà không đi làm diễn
viên thì thật đáng tiếc, dáng vẻ xinh đẹp này mà ở
trong giới showbiz thì rất khó khiến người ta bỏ
qua.
“Bà mẹ nó, tiên nữ kìa!”
Đương nhiên là Hoắc Tôn cũng chú ý tới Chu
Nhiên An, không nhịn được mà thở dài.
Lôi kéo tôi nói: “Cô ấy là người trong công ty
các cô à?”
“Đó là Chu Nhiên An, đào từ nước ngoài về,
phụ trách nghiên cứu kĩ thuật AI, là quản lý dự án,
đồng thời cũng là nhân viên nghiên cứu, là người
đẹp có nhan sắc có học thức đó” Tôi nhìn về phía
Chu Nhiên An mà nói.
Lúc đang nói chuyện, Chu Nhiên An đã nhìn
về phía chúng tôi, cô ta là một người đẹp, là loại
con gái có gì thời trang sành điệu, áo sơ mi trắng
quân mỏng màu đen, cộng thêm chiếc sao khoác
màu nâu nhạt, vừa tri thức mà vừa không quê
mùa, lại tăng vẻ đẹp cơ thể lên nữa, cho nên mỗi
khi cô ta xuất hiện thì luôn khiến mắt người khác
thấy như sáng bừng lên.
“Cô Thẩm, lâu rồi không gặp, hình như cô gầy
đi rồi!” Cô ta thấy tôi, trong tay còn cầm một
phong bì màu hồng, tôi cười nhẹ, mở miệng nói:
“Cô cũng càng ngày càng đẹp ra.”
Cô ta cười, ánh mắt rơi xuống người Hoắc
Tôn, nhìn tôi rôi nói: “Anh này là ai thế?”
“Hoắc Tôn, tổng giám đốc kiêm chủ tịch Kinh
doanh Quốc tế Ma cao” Tôi mở miệng giới thiệu,
ngược lại là chú ý đến chiếc hộp màu đỏ trong tay
Chu Nhiên An hình như là kẹo cưới.
Nghe tôi giới thiệu xong, ánh mắt của cô ta
hơi sáng lên, sau đó nói: “Chào tổng giám đốc
Hoắc, tuổi trẻ tài cao, lại đẹp trai như vậy, Hoắc
tổng đúng là tấm gương sáng ngời cho giới trẻ noi
theo!”
Chỉ một câu nói đã khiến Hoắc Tôn cười phá
lên, nhìn cô ta mà nói: “Cô gái này thật biết nói
chuyện, cho hỏi em tên gì thế? Rảnh rỗi tôi có thể
mời em ăn một bữa cơm được không?”
Gương mặt sáng ngời và nụ cười tươi rói của
Hoắc Tôn đập vào mắt Chu Nhiên An, nhiệt tình lại
dịu dàng, thằng này đang dùng sắc đẹp dụ người
ta à?
Chu Nhiên An nhìn anh ta, cười nhẹ, mở miệng
nói: “Tổng giám đốc Hoắc khách khí quá, tôi là
Chu Nhiên An, rất hân hạnh được gặp anh, nhưng
ăn cơm thì không cân thiết đâu, gặp được nhau
chính là duyên phận, hy vọng lúc tôi cử hành hôn
lễ anh vẫn còn ở thủ đô, đến lúc đó, anh nhớ phải
tới chúc mừng đó nha!”
Nói xong, cô ta lấy một ít kẹo cưới từ trong
chiếc hộp màu đỏ trên tay cô ta ra, đặt vào tay
Hoắc Tôn, còn lấy một tấm thiệp cưới ở trong túi
ra đưa cho Hoắc Tôn, cười nói: “Tới chừng đó
tổng giám đốc Hoắc nhất định phải đến đó!”
Hoắc Tôn sững sờ, cầm kẹo cưới trong tay
“Ô” một tiếng.
Chu Nhiên An mang một túi kẹo cưới đưa cho
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5