*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 589: Tai họa bất ngờ (8)
Có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa thấy Âu Dương
Noãn, gương mặt cô đượm vẻ bối rối. Tôi liền hỏi:
“Sao thế? Cậu về sớm thế?”
Cô dựa vào tôi nói: “Mục Thân đến căn cứ rồi,
một mình mình ngủ không được, nên phải vê tìm
cậu!”
Tôi ôm trán, có hơi bất đắc dĩ: “Mình cũng
phải đi ra ngoài, nếu như cậu buồn ngủ, thì nghỉ
ngơi đi, mình sẽ vê sớm”
Đỡ cô ấy nằm trên giường, tôi xách cặp đi ra
ngoài.
Tại căn cứ AI, cảnh sát đã tìm kiếm vài ngày
nhưng không tìm thấy thông tin hữu ích nào. Mục
Dĩ Thâm rất thất vọng, đã sớm tiễn họ về.
Phó Thắng Nam tiếp tục dự án làng Hòa An,
tự nhiên sẽ phải lập kế hoạch tiếp theo. Những
công nghệ AI dự phòng ở thủ đô đều đang được
vận chuyển đến đây.
Lúc này, các nhân viên đang lắp đặt. Chu
Nhiên An đang hướng dẫn và bố trí bên trong. Khi
thấy tôi, cô ta liếc mắt khinh thường một cái,
nhưng cũng không định sinh sự.
Tôi không hiểu rõ lắm về những điều này, vì
vậy chỉ có thể làm những chuyện bên lề. Phân bị
hư hỏng đã được sửa chữa và tôi không thấy điêu
gì bất thường.
Mục Dĩ Thâm và Chu Nhiên An đang bàn giao
công việc. Còn tôi thì giám sát những nhân viên
mang đến công nghệ AI mới.
Hai công nhân mang đến hai đến. Chúng
không lớn nhưng cự kỳ thông minh. Sau khi đặt
máy xuống, công nhân cũng nhanh chóng rời đi.
Tôi rất tò mò nhưng không thể xem xét kỹ
hơn. Máy món dù thông minh đến mấy mà không
khởi động được, trông chẳng khác gì sắt vụn.
Đôi khi tôi thực sự không hiểu, tại sao lại có
những đứa trẻ thích loại đồ vật này.
“Nhưng thứ này sẽ hỗ trợ cho việc phát triển
dự án” Một giọng nói phát lên từ phía sau, đó là
Trân Văn Nghĩa.
Tôi sững sờ, không khỏi nói: “Hỗ trợ phát
triển?”
Anh gật đầu, nói “Công nhân ở thôn Hòa An
không nhiều, sau này những việc tiếp theo về cơ
bản sẽ thực hiện bởi những cỗ máy này.”
“Những thứ trước đây bị ăn cắp cũng cùng
một loại?”
Anh ta gật đầu, “Chà, tất các dự án đều đã bị
hoãn lại, may mắn là còn có máy dự phòng. Dự án
ở đây hiện giờ không có trở ngại gì. Điêu chúng tôi
lo lắng là những công nghệ này có nguy cơ bị rò
rỉ. Vậy thì sẽ không có biện pháp sử dụng bản
quyền, như vậy sẽ rất rắc rối”
“Nhường đường!” Kẻ qua người lại, và ai đó
cất tiếng. Tôi lùi lại một vài bước, định để cho
người ta vượt lên, nhưng không ngờ lại vô tình
chạm vào cái máy đằng sau, khiến nó di chuyển
khỏi vị trí ban đầu.
Máy móc trực tiếp đập về phía sau, “Bịch!”,
không ai kịp phản ứng trước việc đột ngột này.
Trân Văn Nghĩa nhìn tôi, lo lắng: “Không sao
chứ?”
Tôi lắc đầu, nhìn lại cái máy trên mặt đất, một
góc đã bị nứt.
“Chuyện này...
“Thẩm Xuân Hinh, lại là cô, cô là sao chổi hả?
Sao chỗ nào có cô là không yên thế?” Chu Nhiên
An bước tới, ra hiệu cho các nhân viện kiểm tra lại
máy móc, lại liếc sang tôi: “Cô có biết những thứ
này giá trị thế nào không? Sửa chữa rất khó khăn
không, hay trong lòng cô đang có âm mưu gì?”
Tôi đã không cẩn thận, liền cúi đầu xin lỗi, “Tôi
xin lỗi, vừa rôi không hề cố ý. Tôi sẽ chịu trách
nhiệm về tổn thất này!”
“Hừ! Cô chỉ dựa vào đàn ông, biết cái gì gọi là
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5