*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 369: Lảo đảo bước tới (2)
Tôi tìm một bộ quần áo sạch đề thay,
sau đó đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ
cho bản thân mình, cả quần lót và quần
ngủ đều bị dính khá nhiều.
Bước ra khỏi phòng tắm, bỗng dưng
tôi thấy Phó Thắng Nam đang dọn dẹp
giường, ga trải giường đã được anh thay,
đệm không thấm nước nên lau một lúc
cũng đã sạch.
Tấm ga trải giường bị dính những vệt
máu lớn cũng đã được anh thay mới.
Thấy anh giơ tay ra lấy tấm ga trải
giường, tôi vô thức túm lấy tay anh lại, ôm
lấy ga trải giường lên, sự xấu hổ trên mặt
khó mà che giấu được: “Để em làm!”
Anh cau mày, khuôn mặt anh tuấn có
chút khác lạ: “Thời tiết chuyển lạnh rồi, để
anh làm cho”
“Không... Không cần đâu!” Cho dù là
quan hệ có thân thiết đến mức nào, nhưng
những chuyện như thế này cũng không
nên nhờ người khác làm, tóm lại là không
thích hợp.
Trên gương mặt tuấn tú của anh lộ ra
vẻ khó hiểu, khi ánh mắt nhìn về phía tôi,
anh hơi thả lỏng ra rồi nói: “Ngoan, nghe
lời, để anh giặt cho!”
Tôi mðỡ miệng định từ chối nhưng ga
trải giường đã bị anh đem đi mất rồi.
Có lẽ có nằm mớ thì tôi cũng chẳng
thể ngờ rằng sẽ có ngày, một nhân vật
quyền lực trong giới kinh doanh, đứng trên
toà nhà văn phòng cao nhất ở thủ đô, có
thể chỉ tay năm ngón lũng đoạn nền kinh
tế, lại sẽ xắn tay áo lên đi vào phòng tắm
để giặt ga trải giường.
Chiếc quần ngủ được ngâm trong
chất lỏng màu đỏ ở trong bồn rửa mặt,
đương nhiên sẽ chẳng thể trốn được khỏi
ánh mắt của anh.
Vẻ mặt của người đàn ông tự nhiên,
anh đồ nước giặt quần áo vào rồi giặt sạch
vết máu, giọng nói trầm thấp, dường như
nhớ đến chuyện gì đó, anh mở miệng hỏi:
“Mấy ngày này em còn đau bụng không?”
Tôi lắc đầu: “Không!” Bốn năm nay ở
Hoàng An, ngoại trừ cái năm vừa mới đến
Hoàng An, bởi vì phải chăm sóc cho Tuệ
Minh mà thường xuyên thức khuya và sống
không có quy luật, cho nên rất dễ bị đau
ốm và mệt mỏi ra thì những lúc khác, tôi
đều cảm thấy khá ổn.
Nhìn thấy anh đang kỳ cọ đồ vật trong
tay, tôi không kìm được mà có chút
ngượng ngùng, suy nghĩ một lúc, cuối
cùng vẫn là quay người đi ra khỏi phòng
tắm.
Trong phòng khách ở dưới tầng, Tuệ
Minh đang lái chiếc xe đạp nhỏ để rèn
luyện kỹ năng, diện tích phòng khách rất
rộng, cho nên cũng không bị ảnh hưởng gì.
Thấy tôi đi xuống, cô bé có chút vui
mừng, ngầng đầu nhìn tôi rồi nói: “Mẹ, con
học được rồi này, mẹ xem!”
Cô bé nói xong thì liền bắt đầu tự
mình lái xe, động tác điêu luyện, có thể
thấy, cô bé vẫn luôn yên lặng như vậy là vì
còn đang mải tập đi xe ở dưới tầng.
“Con ăn sáng chưa?” Tôi mờ miệng
hỏi cô bé, rồi sau đó tự giác đi vào phòng
bếp.
Tuệ Minh gật đầu, vẫn còn hứng thú
ngồi trên xe đạp, cô bé nói: “Vừa nãy chú
Trần Thanh Nghĩa có qua đây ạ, chú ấy có
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
Xem ảnh 9