*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 805: Bị giam lỏng (6)
Mục Dĩ Thâm đứng trước mặt và nhìn tôi với
ánh mắt của loài sói hoang, anh ta quan sát tôi và
thong thả giơ tay lên cởi quần áo của mình. Anh
ta cởi bộ tây trang đen trên người ra và cởi từng
chiếc khuy áo, từng chiếc từng chiếc một khiến tôi
hoảng sợ.
Giọng tôi trở nên run rẩy: "Anh muốn làm cái
gì?
Anh ta cong môi lên: "Em biết tôi đang muốn
làm gì cơ mà? Đúng không?”
Tôi lắc đầu cố gắng thuyết phục anh ta: "Anh
không thể làm thế được Mục Dĩ Thâm, Âu Dương
Noãn vẫn còn trong căn biệt thự này nên anh
không thể làm như thế! Anh không thểt"
Anh ta vẫn cười ngả ngớn: "Em vừa mới cá
cược với cô ấy xem rốt cuộc tôi có được hay
không cơ mà? Nếu em đã không tin thì suy cho
cùng em phải làm với tôi một lần thì mới biết được
chứ, đúng không? Phó Thắng Nam với tôi, em
không có ý định thử rồi so sánh xem thế nào hả?"
"Cút ngay!" Tôi cảm thấy buồn nôn với con
người này như thế, tôi hận không thể xé nát anh ta
làm ngàn mảnh nhưng cuối cùng vẫn không đủ
sức để làm gì cả.
Mục Dĩ Thâm nhìn tôi với ánh mắt tối tăm
không chút ánh sáng: 'Em đang nhìn tôi với cái
ánh mắt gì thế hả? Dáng người của tôi không đẹp
bằng Phó Thắng Nam ư? Em giơ tay lên sờ từ
xem, tôi không thể nào thua Phó Thắng Nam
được, lại đây...
Anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, giật tay
tôi đặt lên người mình. Tôi sống chết giật tay lại
nhưng anh ta dùng sức mạnh giữ lại, tôi hoàn
toàn không đủ sức để giật ra.
Tôi sợ hãi, muốn trốn đi nhưng chẳng có tác
dụng gì cả.
Đồng tử tôi co rụt lại, lắc đầu nhìn anh ta:
"Mục Dĩ Thâm, anh không thể làm như thế được!"
Anh ta cong môi lên, bất chấp những lời tôi
nói: 'Em không có ý định so sánh tôi với Phó
Thắng Nam ư? Phụ nữ các em rất thích so sánh
cơ mà?"
Tôi đứng bật dậy đẩy anh ta ra muốn chạy ra
ngoài nhưng anh ta cứng như một tảng đá, tôi
hoàn toàn không có cách nào, dù tôi vùng vẫy và
cố gắng cách mấy thì vẫn vô dụng.
Cả người tôi bị anh ta ôm từ phía sau, anh ta
dán cơ thể mình vào người tôi khiến đầu óc tôi bắt
đầu sụp đổ: "Mục Dĩ Thâm, anh sẽ không được
chết tử tế đâu! Anh buông tôi ra!"
"Em có biết tôi bắt đầu thích em từ khi nào
không? Từ lần đầu tiên gặp nhau đấy, có thấy
thân kỳ không? Lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã
biết rằng cả đời này tôi sẽ giành lấy em bằng
được và không từ bất kì thủ đoạn nào. Ban đầu
tôi muốn mang em tới Myanmar và để em chịu
hết mọi đau khổ sau đó gặp lại tôi, khi đó chắc
chắn em sẽ yêu tôi nhưng có vẻ như tôi đã tưởng
bở bởi vì em không hề yêu tôi. Tình cảm của em
và Phó Thắng Nam quả là sâu đậm, xa nhau lâu
đến thế nhưng em vẫn nhớ thương Phó Thắng
Nam, thật nực cười!"
Tôi không thể nhúc nhích được, hô hấp dồn
dập: "Anh buông tôi ra, anh không biết rằng bị anh
nhòm khó là sự sỉ nhục lớn thế nào với tôi đâu!"
Anh ta cười lạnh và ngày càng dùng nhiều
sức hơn: "Sỉ nhục ư? Được thôi, thế thì cả đời này
em đừng hòng thoát khỏi tôi!"
Lưng váy tôi bị anh ta xé rách, tôi hoảng hốt
tròn mắt nhìn: "Mục Dĩ Thâm, nếu anh dám làm
bất kì điều gì thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ
tha thứ cho anh. Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi
sẽ chết ở đây và để Phó Thắng Nam san bằng cả
nhà họ Mục các người!"
"Ha ha ha ha!" Mục Dĩ Thâm nở nụ cười: "Nhà
họ Mục là cái thá gì? Tôi hoàn toàn không cần
đến nó. Với tôi, nhà họ Mục chẳng là gì để phải
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4