*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 413: Chúng ta đều biết mình muốn gì (5)
Anh nhướng mày, không lên tiếng, hiển nhiên
là đang đợi câu nói tiếp theo của tôi.
"Mạc Thanh Mây và Vũ Linh rất giống nhau, ở
cô ấy có sự hồn nhiên, chân thành, nhiệt tình và
thẳng thắn. Khi ở cùng cô ấy, em có ảo giác
dường như Vũ Linh vẫn còn sống, chúng em giống
vẫn như xưa”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang
nghiêm túc lắng nghe lời tôi nói, tôi tiếp tục: "Mà
Hồ Diệp cô ấy lại càng giống em hơn, hèn mọn,
bướng bỉnh, có lẽ đều là cùng một loại người. Em
có thể đồng cảm được từ hoàn cảnh và tình trạng
của cô ấy, vì vậy em không thể không chăm sóc
cô ấy. "
Đúng ra mà nói, Hồ Diệp càng giống tôi trước
kia hơn, tôi biết nỗi đau khổ của sự chờ đợi, càng
biết rõ ràng rằng yêu là thất bại, có thể khiến đầu
rơi máu chảy, nhưng vẫn muốn kiên trì một chút.
Một lúc sau, thấy Phó Thắng Nam không có
chút động tĩnh gì, tôi ngước mắt lên nhìn anh, liên
thấy đôi mắt đen nhánh như màn đêm của anh
đang nhìn tôi một cách bất động.
Đôi mắt đen phát ra ánh sáng mờ ảo của vì
sao, tôi sửng sốt một lúc: "Phó Thắng Nam..."
“Xin lỗi!” Anh duỗi tay, kéo tôi vào trong lòng,
giọng nói trâm thấp đè nén: “Có một số chuyện,
anh sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai”
Nằm trong vòng tay anh, lắng nghe nhịp tim
đập theo từng hôi, tôi bất giác mới phản ứng lại,
thì ra là anh đang tự trách bản thân.
Tôi không khỏi khẽ thở dài: "Phó Thăng Nam,
những lời em vừa nói không có ý trách cứ gì anh,
anh đừng suy nghĩ nhiều."
Anh “ừm” một tiếng, giọng nói trâm xuống:
“Anh biết rồi!"
Tôi không khỏi thở dài, hôi ức về ý nghĩa của
sự tồn tại, có lẽ là để nhắc nhở chúng ta nên trân
trọng, sống tốt cuộc sống hiện tại.
Phó Bảo Hân nhìn chúng tôi, khóe miệng khẽ
nhếch lên, rõ ràng là đang cười.
Hành động của bà ấy đã thu hút Lâm Uyên và
Mạc Đình Sinh đang trò chuyện, vì vậy trong
khoảnh khắc cả ba người họ đều quay sang nhìn
chúng tôi.
Tôi không khỏi ngượng ngùng, di chuyển vị trí,
kéo giãn khoảng cách với Phó Thắng Nam.
Nhỏ giọng nói: “Anh kiêm chế một chút”
Bên tai truyền đến giọng nói của Phó Thắng
Nam: "Em và anh là vợ chồng, tại sao phải kiêm
chế?"
Tôi đứng dậy đi vào phòng khách, đã bị người
khác nhìn như vậy nên ít nhiều tôi cũng cảm thấy
có chút ngượng ngùng.
Tôi đi một vòng quanh bếp, nghĩ xem mình
nên tặng cái gì cho Hồ Diệp.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7