*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 443: Yêu nhau lắm cắn nhau đau (11)
Tôi gật đầu, cất điện thoại di động đi: "Bụng
cô ấy đã to vậy rôi cứ chạy ngược chạy xuôi,
không an toàn."
Anh gật đầu, đồng tình nói: "Lúc nữa em qua
đón cô ấy nhớ chú ý an toàn”
Tôi gật đầu bảo y tá đổi thuốc cho anh, nói
thêm vài câu rồi đi ra ngoài.
Mạc Thanh Mây nói cô ấy tự bắt xe đến,
không cân đón nhưng tôi vẫn cứ không an tâm
nên đã gọi xe giúp cô ấy, xong xuôi mới đến khách
sạn đặt một phòng nữa.
Cũng may sân bay cách chỗ này không xa,
sau nửa tiếng cô ấy đã tới nơi, sắp xếp xong đồ
đạc ở khách sạn.
Mặc dù cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài
rộng thùng thình song vẫn có thể nhìn ra phần
bụng đã to lên rất nhiều.
"Sắp đến ba mươi rồi, ở thủ đô tuyết rơi nhiều
quá, năm nay hai người muốn ở lại Thanh Xuân
luôn sao?"
Cô ấy vừa treo quần áo vào trong tủ đồ vừa
lên tiếng hỏi tôi.
Tôi khẽ than thở: "Chuyện này vẫn chưa quyết
được, Phó Thắng Nam bị thương khá nặng chắc
phải ở lại Thanh Xuân tĩnh dưỡng mấy ngày.
Xếp xong đồ, cô ấy liếc qua nhìn tôi, nghiêm
túc nói: "Người nhà họ Trịnh huênh hoang nhiều
năm như thế cũng nên thu liễm lại rồi:
"Không phải người nhà họ Trịnh mà là Trịnh
Tuấn Anh, chuyện của con gái nhỏ nhà họ Phó
năm ấy, anh ta vẫn chưa thoát ra được, rồi lại
thêm sự rời đi của Lý Vũ Linh nữa, trong lòng cũng
sẽ thấy có phần hoảng loạn"
Cô ấy ngồi xuống ghế sô pha, than thở: "Cậu
bảo người này sống sao cũng không ổn, có những
vết thương phải do mình tự chữa trị, nếu đè nén
quá lâu hại mình lại hại cả người"
Tôi cúi đầu thâm nghĩ đời người vốn muôn
màu muôn vẻ, sao có thể dùng một câu để nói rõ
đúng hay sai chứ!
Thấy tôi không nói gì, cô ấy lại nhìn tôi nói:
"Phía bên nhà họ Trịnh nói sao?"
Tôi lắc đầu: "Vẫn chưa biết, Phó Thắng Nam
cũng không có ý định tiếp tục truy cứu, chỉ dựa
vào luật hình sự giao cho phía cảnh sát xử lí, chắc
anh ta sẽ ngôi tù vài năm”
Cô ấy cau mày, nói bằng vẻ có chút tiếc nuối:
"Luận về tuổi thì anh ta cũng mới ba lăm ba sáu,
đợi sau khi ra tù sợ là đã hơn bốn mươi rồi. Dù
sao cũng là người nhà họ Trịnh, đến lúc đó khó
tránh bị người ta chỉ trỏ."
Tôi căn môi chẳng biết nên đáp sao.
Nói chuyện một lúc cũng đã không còn sớm
nữa, tôi vốn định để cô ấy ở lại khách sạn nghỉ
ngơi, chẳng ngờ cô ấy cố chấp muốn đến bệnh
viện thăm hỏi Phó Thắng Nam.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7